Top 10 bài thơ tình hay của Xuân Diệu

  • 1,984 views
  • 2 likes
Top Share

06-02-2021 Chanh

Tình yêu là mạch nguồn của cuộc sống, thế giới của chúng ta vẫn quay và những nhịp đập tình yêu vẫn luôn thổn thức. Và tình yêu cũng là đề tài muôn thuở của hoạt động sáng tác, ở đó người nghệ sĩ được thể hiện những góc nhìn, những cung bậc cảm xúc riêng có trong tình yêu. Đâu đó đã nghe những câu chuyện tình yêu đầy cung bậc trong thơ Pushkin, thơ Xuân Quỳnh,... rồi tới Xuân Diệu cũng nồng nhiệt tràn đầy tình yêu trong những sáng tác của mình nhưng ở cách thể hiện và thế giới quan của ông cực kỳ mới lạ. Tình yêu thấm đẫm vào từng câu từng chữ có lúc vui tươi, rung động đầy yêu thương; khi lại là những nhung nhớ da diết và nỗi đau âm ỉ không thôi. Dưới đây là một số bài thơ tình hay của Xuân Diệu, mời các bạn cùng đọc và cảm nhận!

6

Phải nói

Vote
0%
Phải nói

“Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ?

“Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.

“Anh biết rồi, em đã nói em yêu;

“Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?”.

 

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không,

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích,

Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.

Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai,

Thì ân ái có bao giờ lại cũ ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ,

Phải nói yêu, trăm bận đến ngàn lần;

Phải mặn nồng cho mãi mãi đem xuân,

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói:

Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày,

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông,

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng,

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ.

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

7

Dại khờ

Vote
0%
Dại khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,

Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.

Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,

Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!

Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.

Vì thả lòng không kìm chế dây cương,

Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;

Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;

Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,

Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,

Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.

Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,

Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

8

Vì sao

Vote
0%
Vì sao

Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,

Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”

Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp

Một thoáng cười yêu thoả khát khao.

– Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,

Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,

Không thể vô tình qua trước cửa,

Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên? –

Ai đem phân chất một mùi hương

Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,

Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc

Như thuyền ngư phủ lạc trong sương

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!

Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều

Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,

Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa

Dầm chân trong nước, đứng say sưa,

Để tôi là kẻ qua sa mạc

Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.

Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!

Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá

Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

9

Giục giã

Vote
0%
Giục giã

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,

Em, em ơi, tình non đã già rồi;

Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,

Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;

Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.

Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,

Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;

Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;

Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;

Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến;

Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành.

Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh,

Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ.

Vì chút mây đi, theo làn vút gió.

Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi?

Sơm nay sương xê xích cả chân trời,

Giục hồng nhạn thiên di về cõi Bắc.

Ai nói trước lòng anh không phản trắc;

Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ?

– Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ,

Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lói;

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,

Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm,

Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự.

Mau với chứ! Vội vàng lên với chứ!

Em, em ơi! Tình non sắp già rồi…

10

Đa tình

Vote
100%
Đa tình

Nghìn buổi sáng, bình minh xe chỉ thắm

Đem lòng tôi ràng rịt với xuân tươi.

Thuở xưa kia là con của mặt trời,

Tôi có lửa ở trong mình nắng đọng.

Đời muốn chữa cho tôi lành bệnh sống,

Đem tuyết sương lời lẽ buốt vào gan;

Tuyết sương mòn, băng giá phải trôi tan,

Tôi là lửa chẳng bao giờ biết nguội.

Tôi đã yêu từ khi chưa có tuổi

Lúc chưa sinh, vơ vẩn giữa vòng đời;

Tôi đã yêu khi đã hết tuổi rồi,

Không xương vóc, chỉ huyền hồ bóng dáng.

Vào đêm tối tôi sẽ làm đuốc sáng

Rọi u minh tỏ rạng ánh hồn sâu;

Đến ru thơ bao kẻ hãy buồn đau;

Tìm ấp mộng những hồn sầu rã mục.

Hồn đông thế, tôi sợ gì cô độc!

Ma với nhau thì ôm ấp cùng nhau.

Chuyện yêu đương bấy giờ đã hết đâu,

Niềm tâm sự vẫn còn như thuở sống.

Trong cõi lòng lan đi bao ấm nóng,

Giữa hồn thường thắm thiết một ma thơ

Đem nhớ nhung an ủi dưới trăng mờ,

Và trong gió phất phơ đi có bạn…

Kẻ đa tình không cần đủ thịt da;

Khi chết rồi thì tôi sẽ yêu ma.

Tình yêu như tuôn chảy mạnh mẽ xuyên suốt những dòng thơ Xuân Diệu với nhiều cung bậc có khả năng kết nối diệu kỳ cùng dòng cảm xúc của người đọc khiến chúng ta khó có thể quên. Cảm xúc bên trong chúng ta phần nào đó cũng vang lên những nhịp thổn thức và tiếng lòng đồng cảm cùng "ông hoàng thơ tình" Xuân Diệu.