Top 10 chương của truyện Chân Linh Cửu Biến. Truyện kể về quá trình một tu sĩ phổ thông phấn đấu tu luyện, từ mới bắt đầu cho đến lúc trưởng thành. Trong truyện, nhân vật chính là Lục Bình, một đệ tử của Chân Linh phái chuyên tu thủy hệ công pháp nhưng bằng nỗ lực của mình đã từng bước thành công về luyện phù, luyện đan, tu thành thần thông giành lấy tiếng nói cho chính mình, chống lại những âm mưu đã ẩn giấu thâm sâu trong tu chân giới hàng vạn năm. Nhân vật chính không quá hung bạo cũng không quá ích kỷ, giữ bí mật cho bản thân nhưng cũng biết hi sinh vì môn phái, cùng chung sức xây dựng môn phái, không coi môn phái như gạch lót đường để lợi dụng, đạp lên đó mà thăng tiến. Nhân vật chính không quá máu lạnh, cũng không phải là thánh mẫu, không giết cả gia tộc người ta chỉ vì người ta "nhìn đểu"mình, có lòng đại lượng, khoan dung nhưng cũng không chịu bị đè đầu cỡi cổ. Các tuyến nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, có đất diễn, không quá ỷ lại vào nhân vật chính. Cách phát triển địa vực từ từ, lấy khu vực môn phái của nhân vật làm trung tâm, không mở rộng "map" quá nhanh gây hụt hẫng cho độc giả. Tình yêu trong truyện cũng có khá nhẹ nhàng (1 cô vợ, 1 người tình), chuyện ướt át phòng the gì bị tác giả bỏ hết.
6 Chương 6: Bắt đầu
Kỳ khảo hạch thăng cấp nhanh chóng hoàn thành. Lục Bình tự nhiên không lo lắng về kỳ khảo hạch này. - Phân đội thứ bảy trong một tháng cuối cùng còn lại có ba người đột phá đến Luyện khí tầng thứ sáu. Phân đội đã có ba mươi bốn người đạt tới Luyện khí tầng sáu, bất quá nhìn Lưu tiên trưởng biểu lộ vẻ không vui mừng gì, Lục Bình mãnh liệt hoài nghi ba người này có người không để ý đến dược độc cùng năng lực chịu đựng của huyết mạch, đã dùng đại lượng đan dược cùng linh thạch để tu luyện mới lấy được đột phá như vậy. Làm như vậy, mặc dù không đến nỗi mất đi sự chỉ đạo cùng bồi dưỡng của tông môn, nhưng loại phương pháp quá khích này sẽ khiến cho tu sĩ lưu lại ám thương, sau này đột phá Luyện khí hậu kỳ, nếu so sánh cùng thường nhân sợ rằng còn khó khăn nặng nề hơn. Đạt tới Luyện khí tầng thứ bảy tổng cộng vẫn là mười hai người, không mang thêm tin vui cho Lưu tiên trưởng, nhưng vị lục sư huynh tu vi lại đột phá đến tầng thứ tám, thu được ưu tiên trưởng tổng cộng ba ngày, mỗi ngày một canh giờ đơn độc chỉ đạo. Lục Bình nhớ tới ít ngày trước ở phường thì nhìn thấy lục huynh trưởng hướng về phía món pháp khí gương đồng đó mà đi tới, xem ra là bởi vì tu vi đột phá, nóng lòng muốn tìm được một món pháp khí ứng đối kỳ tỷ thí. Còn về việc lục huynh trưởng đã có một món pháp khí nào hay chưa, Lục Bình cũng không biết. Lưu tiên trưởng như thường lệ đứng ở trên nham thạch trước bình đài, nhìn mười hai vị đệ tử chuẩn bị tham gia tỷ thí, nói: - Lần này tỷ thí, tông môn gia tăng lực độ tưởng thưởng, Đệ tử cấp hai phàm đạt tới Luyện khí hậu kỳ, mỗi người sẽ được tưởng thưởng hai mươi khối linh thạch; phàm là tiến vào nhóm sáu mươi bốn người đầu, tưởng thưởng bốn mươi khối linh thạch; lọt vào nhóm ba mươi hai người đầu, lại bạn thêm tăng tiến tu vi đan dược hai mươi viên; hàng mười sáu người trước thì bạn cho một món pháp khí cấp thấp; tiến vào tám người đầu, đạt được tư cách trở thành đệ tử nội môn, mỗi người thêm một viên Dung Huyết đan! - Dung Huyết đan! - Lại là Dung Huyết đan! Gia tăng tỷ lệ tiến vào Dung Huyết kỳ a! - Dĩ vãng chỉ có tiến vào tứ cường mới có được niềm vinh dự và tưởng thưởng này! - Lời đồn đãi quả nhiên không giả, lần này tông môn tưởng thưởng quả nhiên phong phú! Lưu tiên trưởng rất là hài lòng về hiệu quả mà mình tạo thành, phảng phất chế định những thứ quy tắc này chính là bản thân ông ta đề ra vậy, nhẹ giọng tăng hăng một cái, thấy đệ tử đem chú ý lực chuyển hướng về mình, liền nói tiếp: - Cái này vẫn chưa xong, bọn ngươi nếu là có năng lực tiên vào tứ cường, ban thưởng một món pháp khí trung cấp; người tiến vào quyết chiến cuối cùng, hai người đều có thể vào tàng kinh các chọn lấy một môn bí thuật; nếu là chiếm được ngồi đầu, tưởng thưởng một món phù bảo do đoán đan kỳ chân nhân luyện chế! Phù bảo, lại là phù bảo! Chúng đệ tử ngươi nhìn ta một không nói gì, đều bị sự kinh ngạc ảnh hưởng. Bất quá phần thưởng này chỉ sợ là chỉ có đại huynh trường cùng hai vị huynh trường đạt đến Luyện khí tầng thứ chín mới có hy vọng với tới mà thôi!. Lúc này đại huynh trường Diêu Dũng cùng nhị huynh trường Đỗ Phong, đã sớm mặt phóng hào quang, nhao nhao muốn bắt đầu tỷ thí ngay lập tức. Lưu tiên trưởng phảng phất sớm biết như vậy, nhìn mười hai cặp mắt trợn trừng nhìn ở phía dưới, nhớ tới mình năm đó cũng là từ Chân Linh Phái biệt viện đệ tử từng bước một đi tới, lại nghĩ đến mục đích của lần tỷ thí này, không khỏi dâng lên một trận cảm khái mông lung! Lục Bình nhìn những khác đệ tử vui mừng hớn hở, mặc dù cũng khó che đậy sự hưng phấn trong lòng mình, nhưng hắn cũng không khỏi tự nghi ngờ, tông môn lần này vì sao đem tưởng thưởng phạm vi tăng ra gấp đôi, hơn nữa tưởng thưởng lại phong phú như vậy? Lục Bình nhìn Lưu tiên trưởng, phát hiện ông ta cũng hơi thoáng bần thần, tiếp theo trong ánh mắt cũng có chút nghi hoặc, hiển nhiên Lưu tiên trưởng có lẽ biết chút ít cái gì đó, nhưng cũng chưa chắc là biết toàn bộ sự việc. Lục Bình mặc dù hưng phấn, nhưng cũng không có bị tưởng thưởng phong phú làm cho đầu óc mê muội. Đệ tử cấp hai tổng cộng có hai mươi phân đội. Đạt tới Luyện khí hậu kỳ, hơn nữa tuy không đạt tới hậu kỳ, nhưng thực lực lại thuộc nhóm mười đệ tử đứng đầu của bốn phân đội, sợ rằng cũng phải có hơn hai trăm. Với thực lực tầng thứ bảy hậu kỳ của hắn, nhiều nhất bảo đảm tiến vào nhóm sáu mươi bốn người đứng đầu. Nếu cộng thêm huyết phù, hai món pháp khí cùng pháp thuật mà hắn đã từ từ quen thuộc Thuật cảnh, có lẽ hắn có thể lọt vào nhóm mười sáu người đầu. Đây phải kể đến là nếu vận khí tốt, không đụng đầu với đệ tử Luyện khí tầng thứ chín nào sớm. Tám người đầu, Dung Huyết đan a! Đây mới là động lực lớn nhất của Lục Bình! Thực lực của hắn tuy nói không tệ, nhưng nếu so với đệ tử Luyện khí tầng thứ chín, hắn không có gì chắc chắn. Theo như hắn biết, Diêu Dũng cùng Đỗ Phong hai người có ít nhất hai món pháp khí, hơn nữa không bài trừ còn có thể có trung phẩm pháp khí; Tự học tỷ Sử Linh Linh là tu sĩ của gia tộc, tài sản phong phú, cũng có hai món pháp khí; Những huynh trường khác Lục Bình mặc dù không biết, nhưng cũng không dám xem thường. Huống chi đây chỉ là ở phân đội thứ bảy mà thôi! Trừ phi hắn tiến vào Luyện khí tầng thứ tám, có lẽ còn có thế. Nhưng Lục Bình mới vừa tiến vào tầng thứ bảy hơn ba tháng, mặc dù quỷ thần xui khiến tiến vào tầng thứ bảy hậu kỳ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới là sẽ thuận lợi tiến vào tầng thứ tám. Ngay cả người được ưu tiên trưởng khen là thiên tài đại huynh trường Diêu Dũng, muốn đột phá đến tầng thứ tám cũng dùng hết hai năm rưỡi thời gian, tự học tỷ Sử Linh Linh đột phá tầng thứ bảy lúc mới mười ba tuổi, dùng hai năm đột phá đến tầng thứ tám, bây giờ mười bảy tuổi nàng đạt tới tầng thứ tám hậu kỳ, vậy mà đột phá tầng thứ chín cũng là còn xa mới nghĩ tới. Hắn có thể tiến vào tầng thứ tám sao? Lục Bình lắc đầu một cái, quyết định không thèm đắn đo cái vấn đề này nữa! Ánh mặt trời sáng sớm giống như Chân Linh Biệt Viện õ đệ tử vậy, uẩn lộ ra cường đại sinh mệnh lực từ chân trời, khuôn mặt tươi cười vui sướng phủ tràn lên toàn bộ Chân Linh Biệt Viện một tầng sắc thái rất khác biệt! Kỳ tỷ thí để Chân Linh Biệt Viện đệ tử cấp hai tháng cấp ba được cử hành ở biệt viện quảng trường. Giữa quảng trường dâng lên chín tòa lôi đài, trong đó tám tòa tiểu lôi đài làm thành một vòng, bảo vệ một tòa đại lôi đài ở trung ương. Dưới lôi đài trung ương, hơn hai trăm tên đệ tử cấp hai chia làm hai mươi đội, mỗi đội nhân số không đồng đều, nhiều thì mười bốn mười lăm người, nhưng đội ngũ ít nhất cũng có mười. Mỗi đội đều có một vị Dung Huyết kỳ tiên trưởng dẫn đầu. Ngoài tám tòa tiểu lôi đài đã sớm tấp nập mọi người. Những đệ tử khác không có tư cách dự thi của Chân Linh Biệt Viện cùng đệ tử cấp một, cấp ba đều đến xem Đệ tử cấp hai tỷ thí thăng cấp. Ngoài ra còn có một ít ngoại môn đệ tử, tổng cộng có chừng hơn vạn người. Trong lúc nào nhiệt, chợt nghe một thanh hô lớn: - Chúng đệ tử an tĩnh! Toàn bộ quảng trường nhất thời yên lặng như tờ, một trung niên tiên trưởng đi trên không bước tới trung ương lôi đài, khiến chúng đệ tử dưới đài lại một trận xì xào bàn tán. Lục Bình nhận biết đây là Vương tiện trưởng của phân đội thứ nhất. Tiên trưởng của đệ tử cấp hai đều do người này cầm đầu. Truyền thuyết vị tiên trưởng này đã có pháp lực đến hàng Dung Huyết hậu kỳ, đây là Đệ tử cấp hai cuối cùng chịu trách nhiệm quản lý đệ tử của biệt việt, sau này, việc này sẽ chuyển cho đệ tử cấp ba quản lý. Vương tiện trưởng tướng mạo uy nghiêm, đi tới trên đài ánh mắt đảo qua lại, quát lên: - Lĩnh đội tiên trưởng đến trung ương lôi đài! Chúng đệ tử cùng ta cùng chờ cung nghênh viện trưởng chân nhân! Lưu tiên trưởng và hai mươi người khác đứng dậy bay về phía lôi đài, cùng chúng đệ tử hành lễ, hô to: - Cung nghênh viện trưởng chân nhân! . - Ha ha... Chỉ nghe một tràng cười truyền tới, thanh âm cũng không lớn, nhưng mỗi người lại nghe hết sức rõ ràng: - Năm năm một lần đệ tử tỷ thí thăng cấp, mỗi lần đều phải làm phiền chư vị ở chỗ này chờ, lão đạo quả là cảm thấy ngại quá đi! Khi tiếng cười vang lên, còn không thấy bóng dáng vị viện trưởng này. Khi ông ta bắt đầu lúc nói chuyện, mọi người chỉ thấy ba đạo thanh quang từ biệt viện bắn ra, chờ vừa dứt lời, một lão giả đã đứng ở trên trung ương lối đài, ngoài ra còn có hai vị trung niên đạo nhân khác đứng sau. Từ đầu tới cuối, thanh âm bên tai mọi người không có bất kỳ biến hóa nào, nếu không phải mọi người thấy lão giả từ đàng xa bay tới, còn tưởng rằng lão giả vốn vẫn đứng ở trên lôi đài nói chuyện.
7 Chương 7: Tỷ đấu
Lão giả mặc một thân đạo bào màu xanh, chính là Huyền Dung, viện trưởng của Chân Linh Biệt Viện, là một vị chân nhân Đoán đan kỳ. Vị Huyền Dung đạo trưởng này ra vẻ hòa ái dễ thân cận, bộ dáng bình dị gần người, rất được biệt viện đệ tử cùng các tiện trưởng tôn kính. Chỉ thấy ông ta đứng trên lôi đài, bên người còn có hai vị trung niên tu sĩ ăn mặc theo dáng đạo gia. Huyền Dung đạo trưởng cười dài nói: - Các đệ tử tu luyện khắc khổ, không thể không kể đến công lao của chư vị tiên trưởng lĩnh đội a! Các vị tiên trưởng vội vàng chắp tay, cảm ơn. Huyền Dung đạo trưởng chỉ hai người bên cạnh, nói: - Hai vị này xem ra các ngươi cũng nhận biết, nhưng đệ tử phía dưới e rằng còn chưa, cần phải giới thiệu một phen. Dứt lời, chỉ vị tu sĩ cao gầy bên trái mình, nói: - Vị này là Huyền Tố chân nhân. Tiếp theo chỉ tu sĩ đỏ mặt phía bên phải, nói: - Vị này là Huyền Sách chân nhân. Chúng đệ tử trong lòng đều lấy làm kinh hãi, lại là hai vị chân nhân! Ngay cả vị chân nhân Đoán đan kỳ duy nhất biệt viện là Huyền Dung viện trưởng, những đệ tử này ngày thường cũng khó gặp, tuyệt đại đa số đệ tử đều là vào dịp năm năm tỷ thí mới gặp một lần. Lần này lại có ba vị chân nhân giá lâm, sao không khiến chúng đệ tử hưng phấn? Nếu là trong lúc tỷ thí biểu hiện ưu dị, bị bất kỳ một vị chân nhân nào vừa ý, lập tức có thể trở thành nội môn đệ tử, vậy là có hy vọng đột phá Dung Huyết kỳ rồi. Lục Bình nhìn ba vị chân nhân trên đài, tuy nội tâm cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng trong lòng vẫn bảo trì một tia thanh minh. Ba vị chân nhân giá lâm, đến quan sát một cuộc tỷ thí của mấy vị tu sĩ Luyện khí kỳ, xem ra lần tỷ thí này quả nhiên không giống tầm thường! Chẳng qua là điều khiến cho Lục Bình nghĩ không hiểu là, có chuyện gì có thể để cho chân nhân Đoán đan kỳ chú ý tới cuộc tỷ thí của những tu sĩ Luyện khí kỳ nho nhỏ này chứ? Hơn hai trăm đệ tử sau khi rút thăm, bắt đối đánh chém, địa điểm tỷ thí đang ở trên tám lôi đài nhỏ. Vòng thứ nhất sẽ phải quyết ra một trăm hai mươi tám người đứng đầu. Một ngày hai đợt, ngày thứ nhất lựa chọn ra sáu mươi bốn người đầu. Trên tám lôi đài nhỏ xuất hiện vòng bảo hộ nhỏ. Lục Bình biết vòng hộ tráo này là một loại trận pháp vận dụng, có thể tránh cho công kích ngộ thương đến người xem ở ngoài lôi đài. Trên mỗi lôi đài, một vị tiên trưởng Dung Huyết kỳ chủ trì tỷ đấu. Huyền Dung chân nhân cũng không dài dòng, trực tiếp tuyên bố tỷ thí bắt đầu. Chúng đệ tử đi đến trước trung ương lôi đài, để rút thăm. Lục Bình còn không có hy vọng xa vời là có vận khí rút được thăm không, không đâu mà cũng vượt vòng. Nhưng hắn lại hy vọng rút được thăm tốt một chút để mình không gặp phải các huynh trưởng Luyện khí tầng thứ tám, tầng thứ chín. Dù sao trong hơn hai trăm người này, có hơn một nửa đều là Luyện khí tầng bảy tu vi. Đối thủ vòng thứ nhất của Lục Bình là một vị đệ tử 8 Luyện khí tầng bảy trung kỳ thuộc phân đội thứ mười hai. Tên đệ tử này nhìn qua còn nhỏ hơn cả Lục Bình, khoảng chừng mười lăm tuổi, vóc dáng cao gầy, gương mặt ngây thơ nhưng lộ ra ngạo khí nhè nhẹ. Lý Thắng đúng là có cái đáng để kiêu ngạo. Hắn năm nay mới mười lăm tuổi mà đã đạt đến Luyện khí tầng bảy trung kỳ. Trong tu luyện hắn chẳng những có thiên phú, khắc khổ cố gắng cũng không kém chút nào so với những đệ tử khác. Không chỉ có gia tộc, ngay cả phân đội tiên trưởng cũng khen ngợi hắn tiến vào Dung Huyết kỳ cơ hồ không có vấn đề gì. Ở trong hàng đệ tử cấp hai có năm thiên tài. Bọn họ là Lâm Thịnh thuộc phân đội thứ nhất, Triệu Lang thuộc phân đội thứ năm, phân đội thứ bảy Sử Linh Linh, phân đội thứ mười bốn Lãnh Thiến, phân đội thứ mười tám Tiền Phi. Năm người này được xưng - Ngũ tú , đều là nhân vật đạt đến Luyện khí tầng thứ tám, tầng thứ chín. Bởi vì năm người này đều ở trước mười bốn tuổi đã tiến vào Luyện khí tầng thứ bảy hậu kỳ. Lý Thắng luôn luôn cho mình là - Đệ lục tú gần sát với năm người này. Lần này tỷ thí nghe nói tông môn tưởng thưởng phong phú, gia tộc càng chuẩn bị thêm một món pháp khí cấp thấp thượng hạng, ngoài ra còn trang bị thêm rất nhiều phụ lục, có thể nói là thân gia phong phú. Bản thân Lý Thắng càng hùng tâm bừng bừng, tự cảm thấy cho dù đụng phải huynh trường Luyện khí tầng thứ tám cũng có thể chiến thắng. Cho dù gặp đệ tử Luyện khí tầng thứ chín tầm thường cũng không phải là không thể thử đấu một phen. Cho nên khi gặp vị đệ tử Luyện khí tầng bảy đứng trước mặt là Lục Bình đây, Lý Thắng rất tự nhiên cho là đây là viên đá lót đường cho mình tiến lên vòng kế tiếp. Lục Bình nhìn hài tử mới lớn này, không khỏi bật cười một tiếng, rút ra thượng cấp pháp binh của mình, bày một thức mở đầu trong Dung Huyết luyện cốt kiếm, hướng Lý Thắng nói: - Học đệ, mời! Lý Thắng nhìn Lục Bình không ngờ lại dùng bộ kiếm pháp cơ sở này, có thể thấy được đây là một đệ tử bình thường không có gia học sâu xa, vẻ khinh miệt trên mặt càng sâu, Thang lang lang một tiếng, huyền diệu tự đắc lấy ra một thanh đỉnh cấp pháp binh, bày ra thức mở đầu của một bộ công phu do gia tộc truyền xuống, thầm nghĩ, phụ thân nói bộ - Cuồng phong nhị thập tứ kiếm này ở Luyện khí kỳ có uy lực rất là khả quan, tên đệ tử có xuất thân tầm thường này e rằng là ngay cả tên của kiếm pháp này cũng chưa từng nghe qua. Lục Bình quả thật chưa từng thấy qua bộ kiếm pháp này, chẳng qua là nhìn nó rất giống món đồ chơi của tiểu tu sĩ đem ra khoe khoang, cảm thấy hết sức buồn cười. Nhưng hắn vẫn thông qua kiến thức xa lạ này, phát hiện ra chút ít nguy hiểm ẩn chứa trong đó. Lý Thắng đem đỉnh cấp pháp binh cầm trong tay chớp động, một đạo bạch quang như thất luyện thoáng qua, Lục Bình nhất thời cảm thấy một cổ pháp lực giấu ở trong đạo bạch quang phát ra từ pháp binh này nhanh chóng hướng mặt hắn đánh tới, chiêu thức chưa tới, gương mặt đã bị cắt nhói đau rồi. Lục Bình bình tĩnh ứng chiến, quay người lại tránh thoát khỏi đạo bạch quang, pháp binh trong tay biến thành một đạo kiếm khí chém ngược lại cổ tay của Lý Thắng. Lý Thăng không chút để tâm, ỷ vào pháp binh sắc bén, đem pháp binh của Lục Bình hất hướng qua một bên, tay trái bấm một đạo thủ quyết, đồng thời trong miệng nói lầm bầm, một ngọn lửa dâng lên, chờ cho phép binh của Lục Bình bị tách ra sau, lộ ra chỗ trống liền đánh cho hắn trở tay không kịp. Không ngờ hai món pháp binh đụng vào nhau, Lý Thắng chợt cảm thấy một đạo pháp lực hùng hậu truyền tới trên pháp binh của mình, nhất thời hậu lực không đủ, chăng những không đem pháp binh của đối thủ hất ra, ngược lại còn bị cô lực đạo này đây lui về phía sau hai bước mới hóa giải được. Hỏa diễm quyết trong tay Lý Thắng bị cổ pháp lực này đẩy tới, đánh trật phương hướng, bị Lục Bình dễ dàng tránh thoát, bạo tán ra một ngọn lửa, bị Lục Bình phát ra một đòn Thanh Phong quyết thổi tắt không còn một mống. Về khinh thị trên mặt Lý Thắng thu liễm không ít. Người này pháp lực hùng hậu như vậy, không ngờ không thua kém bản thân, xem ra đáng đấu một trận rồi. Bất quá khi nghĩ đến những món đồ trong trữ vật đại của mình, Lý Thăng nhất thời phấn khích hơn nhiều. Lục Bình nhìn thanh kiếm thượng phẩm pháp binh trong tay mình bị chém vỡ ra một mảnh rộng như hạt đậu, trên mặt không khỏi nở một nụ cười khổ. Pháp binh này mới tới tay hắn được ba tháng, chỉ đấu được hai lần đã bị hư hao nặng như vậy rồi. Pháp binh trong tay Lý Thắng quật ngang, công đến lần nữa, một bộ Cuồng phong nhị thập tứ kiếm, kiếm sau mau hơn kiếm trước, kiếm nào cũng nhanh, đồng thời pháp thuật trong tay hết đạo này tuôn ra đến đạo khác, thỉnh thoảng còn có mấy đạo phù lục xen lẫn ở trong đó, vỗ đầu phủ mặt đánh tới Lục Bình. Lục Bình trong lúc nhất thời thật đúng là có chút luống cuống tay chân. Kiếm pháp của đối phương như cuồng phong quá cảnh, đơn giản là vô không bất nhập, bên trong còn kèm theo Hỏa Diễm quyết, Băng Phong Quyết, Phong Nhận quyết, Kim Kiêm quyết, Cự Mộc quyết các loại pháp thuật. Khi Lục Bình vất vả ỷ vào cơ sở vững chắc đạt được một thoáng để thở dốc, chưa kịp phản kích được một chiêu nửa thức, đối phương lại một đạo phù lục bổ tới. Lục Bình nhìn từng đạo luyện huyết phù lục hạ phẩm thậm chí trung phẩm đánh về phía mình, giống như đó là những thứ không đáng tiền vậy, giống như từng cục linh thạch vụt qua trước mắt mình, trôi đi theo dòng nước, trong lòng hắn mắng to cái đồ phá của phá nhà. - Điều tốt cái là Lý Thắng coi như có chút lý trí, không ném cả phù lục thượng phẩm. Đang lúc Lục Bình còn cảm thán, một lá phụ lục Băng Nhận nổ ở trước người hắn, linh lực dao động cực lớn, dọa cho Lục Bình giật mình, hận không tiến tới tát cho tên kia một tát, đây rõ ràng chính là một tờ phù lục thượng phẩm! Hàn khí lạnh buốt, khi ba đạo băng đạo trong suốt lung linh còn chưa đụng tới trên người hắn, lông tóc trên người Lục Bình bị dọa sợ đến dựng đứng cả lên
8 Chương 8: Đánh Cuộc
Lục Bình vừa thầm mắng mình đúng là mồm quạ đen, vừa từ trong ống tay áo lấy ra một lá huyết phù thượng phẩm Kim cương phù, vỗ lên người, một màng ánh sáng màu vàng kim mang theo tơ hồng nhàn nhạt bao phủ Lục Bình, trông giống như là hắn mặc vào một bộ khôi giáp màu vàng vậy. Ba đạo băng nhận trong suốt liên tiếp đụng vào lớp kim quang phòng hộ. Chỉ nghe một trận thanh âm chói tai vang lên, ba đạo băng nhận biến thành mảnh vụn rơi đầy đất, còn kim quang trên người Lục Bình tuy cũng mờ đi hơn phân nửa. Nhưng vẫn còn có một tầng thật mỏng bao quanh người Lục Bình như cũ, bền bỉ bảo vệ sự an toàn cho hắn. Lý Thắng vốn còn nghĩ mình sử dụng một lá phù lục thượng phẩm, tất nhiên sẽ khiến cho Lục Bình hết sức phòng thủ thậm chí bị thương, như vậy hắn có thể chiếm cứ tuyệt đối thượng phong. Không ngờ Lục Bình cũng lấy ra một lá phù lục thượng phẩm, triệt tiêu thế công bằng phù lục của hắn, để cho thủ đoạn chuẩn bị tiếp theo đạo phù lục này không còn dùng được nữa, giống như hoàn toàn hết sức chuẩn bị đánh ra một quyền, không ngờ đánh vào bông gòn, khiến cho Lý Thắng buồn bực muốn ói cả máu. Lý Thắng vốn định sửa đổi thế công, tiếp tục hướng Lục Bình làm áp lực, lại đột nhiên phát hiện hiệu quả pháp thuật của thương phẩm phù lục trên người đối thủ còn không có biến mất, một tầng kim quang nhàn nhạt lộ ra như cũ, làm sao có thể? Khi Lục Bình lấy ra phù lục vỗ ở trên người, Lý Thắng nhìn rất rõ ràng, đó chính là một lá phù lục thượng phẩm, hai tờ phù lục thượng phẩm tạo ra hiệu quả pháp thuật phải triệt tiêu lẫn nhau mới đúng chứ? Đang lúc Lý Thắng bị hai chuyện ngoài ý muốn diễn ra liên tục cắt đứt thế công của mình, Lục Bình lại không do dự. Lục Bình bây giờ chẳng những không do dự, ngược lại còn có chút tức giận. Huyết phù lục là thủ đoạn áp đáy rương của hắn, nhưng không ngờ ở trận đầu đã bị bạo lộ ra, huống chi một lá phù lục thượng phẩm mất hết bao nhiêu linh thạch? Ba! Một lá huyết phù lục thượng phẩm thì sao? Bảo thủ suy đoán, cũng phải tốn năm khối linh thach! Đây là cầm linh thạch ném xuống nước cho trôi đi a! Lục Bình gần mười năm kham khổ tu luyện, lãng phí tư nguyên tu luyện là chuyện không thể tha thứ! Nếu như nói mới vừa rồi Lý Thắng sử dụng phù lục như không mất tiền ném ra khiến cho Lục Bình khó chịu, thì bây giờ hắn chính là thẹn quá thành giận! Thừa dịp hiệu quả của phù lục vẫn còn, thế công của đối thủ lại bị ngưng, Lục Bình lập tức vận dụng cảnh giới Thuật mà hắn mới lĩnh ngộ không lâu, đem Dung Huyết luyện cốt kiếm múa thành một quang cầu lớn, hướng Lý Thắng nghiền tới. Tu vi của Lục Bình vốn cao hơn Lý Thắng, hơn nữa cơ sở của hắn vững chắc, mới vừa rồi chỉ là bởi vì hơi yếu trên phương diện pháp binh, hơn nữa Lý Thắng sử dụng chiến thuật dội phù lục dồn dập, mới khiến cho Lục Bình rơi vào thế hạ phong. Lần này Lục Bình chiếm cứ chủ động, nhất thời phản kích, thế công như sóng dồn, đợt này cao hơn đợt trước. Lý Thắng bây giờ mới hiểu đầy đủ cái gì gọi là biệt khuất. Mới vừa rồi hắn còn chiếm cứ tuyệt đối thượng phong, nhưng trong nháy mắt, thời thế đã thay đổi, hắn trở thành đối tượng bị áp chế. Lý Thắng cũng không phải là không có cơ hội lật ngược tình thế, dù sao hắn còn có vài tờ phù lục thượng phẩm, thậm chí còn có một pháp khí còn chưa dùng đến. Nhưng vấn đề bây giờ là hắn căn bản không có thời gian phát động kiện pháp khí kia. Hắn bị chiêu thức của đối thủ hoàn toàn áp chế. Đích xác là hoàn toàn áp chế, Lý Thắng không nghĩ ra Dung Huyết luyện cốt kiếm chỉ là một loại cơ sở kiếm pháp thôi, thế mà làm sao có thể áp chế Cuồng phong nhị thập tứ kiếm của mình. Huống chi cái Dung Huyết luyện cốt kiếm này hắn cũng rất thuần thục! Tại sao đối thủ lại có thể thi triển thứ cơ sở kiếm pháp này đến mức mạnh mẽ như vậy, uy lực lớn như vậy chứ? Lý Thắng có chút bối rối. Hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử không tới mười lăm tuổi. Nếu như hắn có thể bình tĩnh lại, cẩn thận xem xét kiếm pháp của Lục Bình, sẽ phát hiện kiếm pháp của Lục Bình đánh ra vô cùng mượt mà lưu loát, không có chút nào gượng gạo như phủ tạc ra. Có lẽ sự chuyển đổi giữa các chiêu thức cũng không phải là hết sức quy phạm, nhưng mỗi lần chuyển đổi trong nháy mắt đó lại rất phù hợp với tình huống bản thân gặp được tỷ đấu, có một loại cảm giác tùy tâm sở dục! Có thể nói bộ kiếm pháp này lúc này không còn là cơ sở kiêm pháp của biệt viện nữa, mà là kiếm pháp của chính bản thân Lục Bình vậy. Đây chính là cảnh giới của Thuật, thoát khỏi quy phạm Người thực hiện: Nxkhiem Chương pháp của kiếm Pháp, dung vào hiểu biết của mình, khiến cho kiếm đánh ra trở thành kiếm Thuật! Lúc này dưới đài, đám tu sĩ quan chiến cũng nhìn ra Lý Thắng phải thua. Hắn đã không có đường hoàn thủ, thua trận là vấn đề thời gian mà thôi. Lý Thắng dù sao cũng là một tiểu thiên tài, ở biệt viện có chút danh tiếng, vì vậy người đến xem hắn so tài cũng có khá nhiều. Ngoài ra còn có đội hữu của Lục Bình ở phân đội thứ bảy cũng đến cổ vũ hắn. Khi thấy Lục Bình có hy vọng thủ thắng, bọn họ cũng không khỏi vỗ tay, hoan hô, trong đó có đại học trưởng Diêu Dũng, nhị học trưởng Đỗ Phong, còn có tứ học tỷ Sử Linh Linh. Tự học tỷ Sử Linh Linh cười nói: - Không ngờ tới thập đệ Lục Bình cũng lĩnh ngộ cảnh giới Thuật, lần trước cùng Lý Thành tỷ thí không ngờ lại nhìn không ra. Diêu Dũng nói: - Lần trước giao thủ ngắn ngủi, hai người chẳng qua là hai, ba mươi chiêu liền phân thắng bại. Huống chi Lục Bình lúc ấy ắt là mới vừa lĩnh ngộ được cảnh giới Thuật, nếu không, Lưu tiên trưởng cũng sẽ không sau khi hắn cùng Lý Thành tỷ đấu hoàn thành rồi còn giữ hắn lại mà độc thân chỉ đạo. Sử Linh Linh gật đầu một cái, nói: - Đại học trưởng nói rất phải, ta nhớ đại học trưởng cùng nhị học trưởng năm đó đều là ở Luyện khí tầng tám mới lĩnh ngộ cảnh giới Thuật? Diêu Dũng đáp: - Đúng vậy, bất quá tứ học muội cũng là ở tầng thứ bảy mới lĩnh ngộ cảnh giới này, huống chi lúc đó muội chỉ mới mười lăm tuổi. Sử Linh Linh từ chối cho ý kiến về điều này, chỉ nói: - Phù lục ở trên người Lục Bình xem ra là huyết phù lục rồi, không nghĩ tới Lục Bình lại có loại phù lục này, quả là cũng chịu chơi! Diêu Dũng nói: - Huyết phù lục thượng phẩm có uy lực lớn hơn hai, ba thành so với phù lục thượng phẩm bình thường. Chẳng qua là luyện chế loại phù lục này phải lấy huyết dịch làm dẫn. Chân linh tu sĩ bọn ta một thân tu vi đều ở trong huyết mạch nên rất ít sử dụng loại phù lục này. Sử Linh Linh ‘Hắc hắc’ cười, không nói thêm gì nữa. Diêu Dũng tiếp: - Đi thôi, trận này lập tức sẽ phải kết thúc, buổi chiều còn có vòng thứ hai còn phải chuẩn bị. Dứt lời, ba người hướng chỗ nghỉ ngơi của phân đội thứ bảy đi tới, mà Đỗ Phong thì từ đầu tới cuối đều không nói câu nào. Thì ra là ba người đã sớm hoàn thành tranh tài. Trên trung ương lôi đài, tiên trưởng Lĩnh đội của hai mươi phân đội tụ chung một chỗ, cũng đang nghị luận về những trận đấu ở dưới. Lần này Lưu tiên trưởng có thể nói là tương đối hài lòng, vô luận là tính về số người lên cấp hay còn là số Luyện khí hậu kỳ ở trong hai mươi chi phân đội, phân đội thứ bảy đều là danh liệt hàng trước, được Huyền Dung chân nhân gia thưởng. Lưu tiên trưởng lấy được một khoản phong phú tưởng thưởng. Bằng vào bút tài phú này, tiến vào Dung Huyết hậu kỳ chắc chắn không có gì khó. Như vậy tu vi của ông ta lại tiến gần thêm một bước với Đoán đan kỳ. - Phân đội thứ bảy của Lưu sư đệ lần này có thành tích xuất sắc đó! Người nói chuyện chính là Phương tiên trưởng của phân đội thứ mười hai. - Phương sư huynh quá khen, phân đội của sư huynh cũng không tệ, có đến mười người tiến vào Luyện khí hậu kỳ. Lưu tiên trưởng ngoài miệng thì chậm rãi hồi đáp, trong mắt lại lóe lên tinh quang. - Ha ha, hai vị không nên khách sáo như vậy. Những lần tỷ thí trước giữa các đội đều phải đánh cuộc một phen, lần này xem ra cũng không thể có ngoại lệ. Chư vị nghĩ như thế nào? Chính là Vương tiên trưởng phân đội thứ nhất. Chư vị tiên trường còn lại cũng nhân cơ hội đó cổ vũ: - Không tệ không tệ, đánh cuộc! Đánh cuộc! - Vẫn là quy củ cũ! Các đội đưa ra hai mươi khối linh thạch trung phẩm, tiên trưởng Lĩnh đội của năm chi phân đội thành tích tốt nhất sẽ hưởng số này, như thế nào? - Có thể, phân đội thành tích tốt nhất độc chiếm ba phần linh thạch, rồi mỗi vị trí giảm nửa phần linh thạch, phân đội đứng thứ năm vừa khéo chỉ phân được một phần linh thạch tưởng thưởng, như thế nào? - Thật tốt, cần phải có Huyền Dung chưởng viện chứng kiến! Chúng tiên trưởng mồm năm miệng mười, trong nháy mắt đã thống nhất quy tắc đánh cuộc, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên mà mọi người chơi cái trò chơi này. Huyền Dung chân nhân khẽ mỉm cười, nói: - Lão đạo đành làm chứng vậy, chẳng qua là chớ có quên nhiệm vụ sau khi tỷ thí. Mỗi phân đội phải lựa ra mấy tên đệ tử Luyện khí hậu kỳ tham gia tông môn thí luyện. Sắc mặt của mấy vị tiên trưởng lập tức lộ về ngưng trọng, cùng lên tiếng đáp ứng.
9 Chương 9: Tương trì
Lục Bình không cấp cho Lý Thắng thêm bất cứ cơ hội nào, sự áp chế đối với hắn chỉ có tăng mà không giảm. Lý Lõ Thắng căn bản không cơ hội tế xuất pháp khí trong tay mình, ngay cả cơ hội phát ra phù lục thượng phẩm cũng không có. Hắn chẳng qua là vỗ ra mấy tờ phù lục trung, hạ phẩm, nhưng ngay cả tầng kim quang trên người Lục Bình cũng không đánh vỡ. Tới cuối cùng, Lý Thắng cũng nhận ra được, phù lục thượng phẩm của Lục Bình chính là huyết phù lục. Người này không ngờ chịu bỏ linh thạch mua loại phù lục này, xem ra trên người cũng có chút linh thạch. Lý Thắng bị Lục Bình đâm một kiếm trên bờ vai, tiên trưởng chủ trì so tài đã sớm phát ra một đạo pháp thuật, phụ bám vào trên người Lý Thắng, chặn lại pháp binh của Lục Bình. Lục Bình thu kiếm đứng yên, tiên trưởng tuyên bố Lục Bình chiến thắng, tiến vào vòng kế tiếp. Buổi chiều khi vòng thứ hai tranh tài, Lục Bình như cũ gặp một tên đệ tử có tu vi tầng thứ bảy. Nhưng mà tên đệ tử này cũng không có thân gia như như Lý Thăng, chẳng qua là dùng một thanh pháp binh thượng phẩm để chiến đấu cùng Lục Bình. Thế nên Lục Bình cũng lợi dụng cơ hội này để quen thuộc với Thuật cảnh mà mình nằm giữ, dễ dàng tiến vào vòng sáu mươi bốn người đứng đầu. Buổi tối mọi người dưới sự hướng dẫn của Lưu tiên trưởng, trở lại biệt viện trụ sở. Ngày thứ nhất tranh tài, thành tích của phân đội thứ bảy không tệ, mười hai đệ tử Luyện khí tầng thứ bảy cộng thêm một chút vận khí tốt, không ngờ toàn bộ tiến vào vòng thứ hai, khiến cho Lưu tiên trưởng hưởng thụ một phen ánh mắt kinh ngạc của nhóm tiên trưởng. Đáng tiếc là ở vòng thứ hai, mấy đệ tử rút thăm bất lợi, gặp phải mấy tay cứng rắn, trong mười hai đệ tử thì đệ tử thứ thứ bảy, tám, chín, mười một có tu vi Luyện khí tầng thứ bảy liên tiếp bị đào thải. Ngay cả lục học trưởng Quách Lâm mới vừa tiến vào tầng thứ tám cũng không may mắn gặp phải một vị đệ tử có tu vi tầng thứ chín ở phân đội thứ nhất. Hai người pháp khí cùng phù lục thượng phẩm đánh ra hết, cuối cùng Quách Lâm tiếc nuối không địch lại. Dù vậy, phân đội thứ bảy có bảy người tiến vào vòng sáu mươi bốn đệ tử đầu. Thành tích này ở trong hai mươi đội ngũ cũng xếp hạng thứ tư. Phân đội thứ nhất có chín người tiến vào sáu mươi tư xếp hạng thứ nhất. Phân đội thứ năm cùng thứ mười tám cùng vào tám người, cùng xếp hạng hai. Điều khiến cho Lục Bình kinh ngạc chính là đệ tử thứ mười hai Trương Tự Thành cũng tiến vào vòng sáu mươi bốn, xem ra coi như đệ tử thứ mười một Lý Thành cũng chưa chắc là đối thủ của người này. Lưu tiên trưởng trong khi hứng chí, nhằm vào mỗi người biểu hiện trong lúc đối địch tiến hành phê bình. Tất cả mọi người đều cảm thấy có được ích lợi không nhỏ, ngay cả năm người bị đào thải tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Lục Bình lúc này cũng mới biết đại học trưởng, nhị học trưởng, còn có tứ học tỷ cũng sớm đã đạt đến cảnh giới Thuật. Xem ra thiên tài có rất nhiều, bản thân hắn chẳng thấm vào đâu. Lục Bình lĩnh ngộ cảnh giới này, cũng khiến cho trừ đại, nhị, tứ ba vị đệ tử đã sớm biết ra, những đệ tử còn lại là rất kinh ngạc. Lý Thành càng hận cắn răng nghiến lợi. Lục Bình trở lại chỗ ở, liên tiếp được mấy vị đệ tử ngày thường đối xử tốt với nhau đến chúc mừng, hàn huyên. Sau đó, Lục Bình cẩn thận nhớ lại Lưu tiên trưởng phê bình giảng giải, cùng với hai tràng tỷ đấu của mình ấn chúng lẫn nhau, tự giác thu hoạch rất nhiều. Vì vậy hắn liền nuốt một viên Tịnh huyết đan, tay cầm một khối linh thạch tiến hành tu luyện. Ngày hôm sau, Lục Bình dậy thật sớm, cảm nhận linh lực trong huyết mạch hùng hậu thêm một phần, khoảng cách Luyện khí tầng thứ tám lại gần một bước, tâm tình thật tốt. Quảng trường của biệt viện sớm đã người người tấp nập, ai nấy khi thấy mỗi tuyển thủ tỷ thí của các phân đội đều cùng kêu lên hô hào trợ uy. Nếu là gặp phải Đệ tử cấp hai rất có danh tiếng, giống như tự học tỷ Sử Linh Linh danh liệt ‘Ngũ tú’ như vậy, thì càng quần tình phấn khởi, rất có không khí truy đuổi thần tượng, fan cuồng fan ruột mà Lục Bình kiếp trước đã quá quen thuộc vậy. Lục Bình trong vòng thứ ba đụng phải một vị Luyện khí tầng thứ tám đệ tử, thuộc phân đội thứ mười bảy tên là Viên Chiêm. Điều này làm cho mấy đệ tử thuộc phân đội thứ bảy vốn chú ý Lục Bình trở nên ủ rũ. Lục Bình cũng trong lòng đánh trống, nhưng nhớ tới hai món pháp khí trong ngực, nhất thời trong lòng bình tĩnh không ít. Viên Chiêm hai mươi mốt tuổi, trong tay cầm một thanh pháp binh đỉnh cấp. Nhìn vị đệ tử trông trẻ hơn hẳn trước mặt ngay từ đầu có vẻ khẩn trương, rồi lại đột nhiên trấn định lại, Viện Chiêm tự hỏi: ‘Tên này biết mình tất bại không thể nghi ngờ gì nữa nên nhẹ nhõm rồi sao?’ Viên Chiêm cười cười, hai người chào lẫn nhau, tiên trưởng ra lệnh một tiếng, Viên Chiêm một chiêu ‘Hồn phi minh minh’, đâm thẳng vào cổ họng Lục Bình, vừa lên tới đã tranh tiên cơ, vừa ra tay đã là sát chiêu, không chút dò xét cùng do dự. Lục Bình không dám trực diện đối địch để cho Viên Chiêm liên tục công kích. Thế công một chiêu mau hơn một chiêu, một kiếm thắng một kiếm, trùng điệp không dứt, giống như một con sông chảy xuôi; đồng thời tay trái các loại pháp thuật chỉ quyết bấm không ngừng, trong miệng một mực lẩm bẩm, pháp thuật hết cái này đến cái khác hướng Lục Bình đánh tới tấp. Lục Bình trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, trên người liên tiếp bị pháp thuật đánh trúng mấy lần. Trang phục của hắn bị đốt mấy lỗ, búi tóc để dài trên đầu bị dính mấy mảng băng mảnh vụn, ống tay áo tay trái bị Phong nhận chém đứt nửa đoạn ống tay áo, cổ chân phải còn quấn một đoạn khô đằng bị hắn chặt đứt. Cũng may Lục Bình căn cơ thâm hậu, trước khi bị đánh trúng pháp thuật đều bị Lục Bình dùng pháp thuật làm cho suy yếu hơn phân nửa, nếu không làm gì còn có thể chống đỡ đến bây giờ. Trên đài cao chỗ Trung ương, Phương tiên trưởng của phân đội thứ mười hai mắt thấy Lục Bình chỉ còn đón đỡ, không khỏi cười hì hì nói: - Lưu sư huynh, xem ra sự may mắn của quý phân đội đệ tử hôm nay chỉ tới đây thôi a! Vị Phương tiên trưởng này dẫn lĩnh phân đội thứ mười hai. Phân đội này vốn là có thành tích kém không nhiều lắm với phân đội thứ bảy, nhưng không ngờ năm nay phân đội thứ bảy cho ra mười hai đệ tử Luyện khí hậu kỳ, tiến vào khảo hạch Đệ tử cấp ba cũng có hơn ba mươi người, vượt xa phân đội của ông ta. Suy nghĩ một chút, hai người cùng ở Dung Huyết tầng thứ sáu, Lưu tiên trưởng lần này đạt được đại lượng tu luyện tư nguyên, chỉ một thời gian ngắn nữa là có thể tiến vào tầng thứ bảy, ông ta không khỏi có chút ghen tị. Hơn nữa ngày hôm qua Lý Thắng rất có thực lực trong phân đội lại bị Lục Bình đào thải, trong miệng ông ta không khỏi âm dương quái khí phát ra lời mỉa mai. Lưu tiên trưởng cười cười, đáp: - Tu vi dù sao kém một bậc, thua cũng phải. Trên mặt làm bộ không thành vấn đế, trong mắt thì một mực chú ý Lục Bình trong trận này. Luyện khí hậu kỳ, một bước chính là một khảm, Lục Bình cho dù kiếm thuật có cảnh giới Thuật, nhưng mà đáng tiếc pháp lực chênh lệch quá xa, pháp thuật còn chưa đạt tới Thuật cảnh, chỉ có thể bị Viên Chiêm đè đánh. Lục Bình khẽ cắn răng, vì tông môn phong phú tưởng thưởng, cũng không kịp nghĩ nhiều, lấy hai tờ thượng phẩm huyết phù từ trong ngực ra, một lá hộ thân phù vỗ trên người, một lá kim kiếm phù hướng Viên Chiêm đánh. Viên Chiêm cười lạnh một tiếng, bảo: - Sớm chờ ngươi đấy, cũng không phải là chỉ có mỗi mình người mới có huyết phù. Dứt lời, trong tay cũng đánh ra một lá huyết phù, từ trong bay ra mấy đạo thủy kiếm, đem kim kiếm va chạm bay loạn chung quanh, không một đạo nào đánh trúng mục tiêu. Đồng thời, trong tay hắn pháp binh đỉnh cấp một chiêu Thất tinh tề diệu đâm về phía Lục Bình. Lục Bình hết sức ngăn cản, hóa giải năm kiếm trong đó, còn lại hai kiếm đánh vào trên ngân quang hộ thân của Lục Bình. Ngân quang hơi chấn động, lảo đảo muốn tan rã. Viên Chiêm lại đánh ra một đạo Cự mộc thuật, Lục Bình đáp lại một đạo pháp thuật Kim cương thuẫn ngăn cản, cuối cùng do pháp lực không đủ, để sót một cây cự mộc đụng cho ngân quang hộ thân nát bấy. Lục Bình một chiêu Tam dương khai thái, liên hoàn ba kiếm đâm ra ba đạo kiếm khí, kiếm chiêu tự nhiên, không chút lạng quạng phản kích lại, giành được chỗ hở, vội vàng lại ở trên người vỗ một đạo Băng thuẫn phù. Viên Chiêm thầm hừ một tiếng, đây là kiếm pháp luyện đến Thuật cảnh sao? Quả nhiên chiêu thức sắc bén nhanh nhẹn, chẳng qua là pháp lực chưa đủ, cũng là uống công. Viên Chiêm liên tục đánh ra hai kiếm, đánh văng hai đạo kiếm khí, đồng thời trước người dâng lên một đạo hoàng quang, chính là Thổ tường thuật từ phù lục thượng phẩm thông thường. Đạo kiếm quang thứ ba kích ở phía trên làn linh quang này chẳng qua là chỉ đánh cho lay động chút ít mà thôi. Lục Bình bây giờ cũng hơi tức giận, so nhau về phù lục sao? Vậy thì so so coi thế nào! Tay trái hắn giương lên, một đạo Lạc thạch thuật, một đạo Hỏa nha kích, một đạo Thủy phược thuật, ba tờ thượng phẩm huyết phù hướng Viên Chiêm bay đi.
10 Chương 10: Đánh bại
Hai tờ huyết phù của Lục Bình công tới, lúc này đến phiên Viên Chiêm thầm mắng hắn phá của. Đệ tử quan sát dưới đài cũng một trận ầm ầm, người này một thoáng đã dùng bốn tờ huyết phù lục, số lượng thật nhiều nha! Viên Chiêm trước đó sử dụng Thổ tường thuật chăng qua là do phù lục bình thường biến thành, không đỡ được huyết phù công kích. Hắn vội vàng lại vỗ một đạo Thổ thuẫn thuật phù lục, đồng thời đánh tờ thượng phẩm huyết phù lục còn dư lại duy nhất ra. Phù lục hóa thành một con rồng lửa, đem Hỏa Nha phù một hợp nuốt gọn vào, lại nổ tung lên. Đồng thời, pháp binh trong tay Viên Chiêm liên tiếp phát ra mấy đạo kiếm khí, đánh vỡ một lá phù lục khác là Thủy phược thuật. Lúc này hắn đã không rảnh ngăn trở Phù lục Lạc thạch thuật, ba khối cự thạch nặng ngàn cân nện ở trên hai đạo phù lục phòng thủ trên người Viện Chiêm, khiến hai đạo phù lục vỡ vụn. Viên Chiêm cũng bị cự lực đánh thối lui liên tiếp, chật vật không chịu nổi. Lục Bình thấy cơ hội khó được, thừa thắng truy kích, Thuật cảnh kiếm pháp liên tiếp đánh ra, đồng thời tay trái pháp thuật cũng phối hợp tay phải kiếm pháp, một đạo hợp với một đạo phát ra, không ngờ cũng rất thuận tay, đều vượt qua tốc độ xuất kiếm. Trên Trung ương lôi đài Lưu tiên trưởng thấy được Lục Bình trong nháy mắt chiếm cứ chủ động, đồng thời tay trái pháp thuật không ngờ cũng mau lẹ vô cùng, không khỏi ‘Di’ một tiếng, hấp dẫn mấy vị tiên trưởng chung quanh chú ý. - Không ngờ ở trong đấu pháp lĩnh ngộ pháp thuật Thuật cảnh, khó được! Một vị tiên trưởng nói. - Kiếm pháp, pháp thuật song song đạt tới Thuật cảnh, trận chiến này không dễ phân thắng bại rồi! Một vị khác nói. Lúc này sắc mặt không tốt chỉ có Phương tiên trưởng mà thôi. Ông ta thầm hừ một tiếng, sắc mặt bình tĩnh trở lại, nhưng khóe mắt cũng không ngừng nhảy lên, ánh mắt lóe lên, không biết nghĩ cái gì. Lục Bình thoáng một cái chiếm cứ chủ động, lại lĩnh ngộ pháp thuật Thuật cảnh, trong lúc nhất thời tinh thần dâng cao, không ngừng tấn công. Viên Chiêm chiếm tu vi cao hơn một tầng, miễn lực chống đỡ. Viên Chiêm bây giờ vừa tức vừa giận. Tình thế vốn đang thật tốt, thoáng qua một cái đã nhanh chuyển thành xấu, xem ra phải vận dụng thủ đoạn áp đáy xương rồi. Viên Chiêm nguyên vốn còn muốn nhờ vào thủ đoạn này quyết tranh hơn thua với cao thủ Luyện khí tầng thứ chín trong những trận đấu pháp sau cùng, bây giờ cũng không kịp nghĩ nhiều nữa. Trong tiếng hô cả kinh của mọi người, một trường kiếm chuối màu bạc lơ lửng ở trên đỉnh đầu Viên Chiêm, ngân quang phun ra nuốt vào, một đạo khí tức sắc bén nhắm thẳng vào Lục Bình. Lục Bình nhất thời cảm giác trên mặt mình như bị tiểu đao cắt một cái, rất đau! - Pháp khí, là pháp khí! Đang lúc mọi người kinh hô, Viên Chiêm hung hăng cười một tiếng, pháp lực cuồn cuộn không ngừng thâu nhập vào trong trường kiếm. Lục Bình nhìn thấy Viên Chiêm tế xuất pháp khí, trên mặt ngưng trọng, nhưng cũng không hốt hoảng. Mình có thể có pháp khí, người khác có cũng không kỳ quái gì! - Lục Bình vừa đánh ra pháp thuật công kích Viên Chiêm, ngăn trở hắn hướng pháp khí thâu nhập linh lực, vừa cũng âm thầm đem pháp lực rót vào trong pháp khí gương đồng của hắn. Trong lúc hai người giằng co, dưới đài chúng đệ tử nín thở ngưng thần, ngay cả trên Trung ương lôi đài tiên trưởng cũng có mấy vị đem chú ý lực hướng về phía này. Chỉ thời gian một cái nháy mắt, ngân kiếm ở trên đỉnh đầu Viên Chiêm hóa thành một đạo quang hoa, ở trong mắt mọi người chợt lóe lên, đánh tới Lục Bình. Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối cho Lục Bình. Họ vốn cho là sẽ thưởng thức được một lần nữa trò vui của chuyện vượt cấp khiêu chiến thành công, không ngờ Viên Chiêm lại có pháp khí làm hậu thủ. Mọi người ở đây đều cho là Lục Bình tất bại không thể nghi ngờ, thì chỉ nghe ‘Đinh’ một tiếng. Chúng đệ tử nguyên tưởng rằng là tiên trưởng chủ trì chặn lại pháp khí công kích, nghiêng đầu nhìn ngó, chỉ thấy trước người Lục Bình có một mặt gương đồng đang lơ lửng, chặn lại phi kiếm màu bạc. Pháp khí, lại thấy pháp khí! Không ngờ song phương đều có pháp khí, lần này đặc sắc rồi! Dưới đài chúng đệ tử tâm tình nhất thời dâng cao, đứng bật lên, ngay cả Lưu tiên trưởng cũng hơi kinh ngạc, sau đó lại mừng rỡ. Viên Chiêm nguyên tưởng rằng nắm chắc phần thắng, không ngờ Lục Bình cũng có một pháp khí, lại còn là pháp khí phòng thủ. - Đáng chết! Viên Chiêm thầm mắng, thu hồi phi kiếm màu bạc, tiếp tục rót linh lực vào trong đó, chuẩn bị đòn đánh thứ hai. Đệ tử Luyện khí kỳ chưa có thần thức, không cách nào điều khiển pháp khí tự do công kích hay phòng thủ, không cách nào tự do biến đổi, chỉ có thể giống như Viện Chiêm vậy vận dụng pháp khí bay đánh thắng tới lui, mỗi một lần một đòn. Bây giờ Viên Chiêm chỉ có thể hy vọng nhờ vào linh lực hùng hậu mà chiến thắng Lục Bình. Lục Bình cũng vội vàng thu hồi gương đồng, chuẩn bị ngăn cản đòn công kích lần thứ hai. Đồng thời, trong tay hắn lấy ra hai tờ thượng phẩm huyết phù, âm thầm chuẩn bị. Ngay khi Viên Chiêm chuẩn bị kích phát đòn thứ hai ra, Lục Bình vừa dùng gương đồng ngăn cản, vừa đánh hai tờ phù lục ra. Viên Chiêm không nghĩ tới linh lực của Lục Bình lại hùng hậu như vậy, cơ hồ không hề thua tu vi tầng thứ tám của mình, cho nên không kịp đề phòng hai tờ huyết phù lục, vội vàng đem linh lực còn dư lại rót vào một thanh pháp binh rồi ném ra. Lấy việc hủy pháp binh làm cái giá phải trả chặn lại một lá phù lục trong đó. Nhưng mà còn tờ thứ hai thì hắn cũng hữu tâm vô lực, trơ mắt nhìn phù lục hóa thành ba cây mộc thứ, đâm về phía mình. Một đạo pháp thuật đánh tới, hóa thành ngân quang thuẫn, chặn lại huyết phù lục của Lục Bình. Tiên trưởng chủ trì quát to một tiếng: - Phân đội thứ bảy Lục Bình thắng! Lục Bình thở dài một cái, nguy hiểm thật! Hắn không nghĩ tới ở vòng sáu mươi tu thiếu chút nữa bị đào thải. Nhớ tới trước khi cuộc so tài này diễn ra, hắn còn muốn tiến vào vòng mười sáu, không khỏi cười khổ. Bước xuống lôi đài, Lục Bình tự nhiên bị một đám học trưởng, học đệ chúc mừng, nguyên lại trận này hắn tiến hành với thời gian đấu dài nhất, còn lại dự thi đệ tử vô luận thắng bại, cũng đã hoàn thành đấu pháp. Buổi sáng một vòng tỷ đấu này đã là rất kịch liệt. Rất nhiêu đệ tử thực lực hùng hậu bắt đầu lộ ra. Pháp khí xuất hiện cũng không mới mẻ nữa, cũng không thiếu đệ tử vốn là thực lực tốt bởi vì rút thăm mà gặp nhau trước, sau khi kịch liệt đấu pháp bị loại đi. Xem cuộc chiến này mọi người tuy là no mắt, nhưng cũng vì thất bại đệ tử tiếc hận không dứt. Trong ‘Ngũ tú’ có Triệu Lang cùng Tiền Phi phân biệt trong vòng này gặp phải đệ tử Luyện khí tầng thứ chín đã sớm thành danh. Hai người mặc dù thi triển toàn bộ thực lực, mỗi người đều có hai món pháp khí, nhưng cuối cùng vẫn bởi vì linh lực chưa đủ mà thất bại. Trong đó, đào thải Tiền Phi chính là nhị học trưởng Đỗ Phong. Đại học trưởng Diêu Dũng thắng cũng dễ dàng, chỉ dùng một món pháp khí cấp thấp đã có thể đánh bại một vị đệ tử Luyện khí tầng thứ chín. Trong đấu pháp, Diêu Dũng khí pháp song song đạt tới Thuật cảnh tu vi, không dùng tới một lá phù lục, đã thẳng thừng lưu loát chiến thắng đối thủ. Lại có tứ học tỷ Sử Linh Linh, lấy Luyện khí tầng thứ tám tu vi đối trận một vị đệ tử tầng thứ chín, đồng dạng là khí pháp song Thuật cảnh, vận dụng hai món pháp khí, tại vài tờ phù lục thượng phẩm chiến thắng đối thủ, cứu vãn danh dự ‘Ngũ tú’. Phân đội thứ bảy tiến vào vòng ba mươi hai người mạnh chỉ còn lại có bốn người, theo thứ tự là đại học trưởng Diêu Dũng, nhị học trưởng Đỗ Phong, tự học tỷ Sử Linh Linh cùng Lục Bình, những đệ tử khác đều bị đào thải. Trong ba mươi hai người, đệ tử Luyện khí tầng thứ chín chiếm một nửa trở lên, còn dư lại trừ Lục Bình đều là Luyện khí tầng thứ tám đệ tử có thủ đoạn đặc biệt. Điều này lập tức đem Lục Bình trở thành chỗ cho mọi người chú ý, trở thành hắc mã a! Khiến cho Lục Bình luôn luôn khiêm tốn rất là không thích ứng. Trên Trung ương lôi đài, Lưu tiên trưởng lúc này cũng bị mọi người chúc mừng không thôi. Bốn tên đệ tử tiến vào vòng ba mươi hai, thành tích này cho dù vòng kế tiếp đệ tử đều bị đào thải, ông ta cũng có thể ổn cầm một trong năm ngôi đầu trong các phân đội. Buổi chiều, phiến tranh tài còn chưa bắt đầu lúc, Lục Bình đã có một loại dự cảm xấu. Quả nhiên, tình thế đối trận sau khi đưa ra, tiên trưởng phụ trách rút thăm lớn tiếng quát: - Phân đội thứ bảy Lục Bình đối trận phân đội thứ mười bốn Lãnh Thiến!
bài viết cùng người đăng