Thông báo mới! TOP SHARE

Top 13 bài thơ hay nhất về Quảng Bình

  • 6,351 views
  • Add Favorite
  • Be a liked
  • Báo lỗi
  • Tài trợ

by Chè 17-10-2022

Là một tỉnh thành ở miền Trung đầy nắng và gió, Quảng Bình cũng là một tỉnh thành gặp nhiều thiên tai và bão lũ, từ đó mà ta mới thấy rằng: dân Quảng Bình thân thiện, giản dị và họ cũng rất mạnh mẽ và cam chịu. Ngoài vẻ đẹp của những người dân nơi đây, Quảng Bình cũng được gọi là "vương quốc của những hang động" với những hang động đẹp đến nức lòng khách du lịch khi họ đến đây như hang Tối, Phong Nha - Kẻ Bàng,... Ngoài ra, đây cũng có những đặc sản và ẩm thực đáng để thử như lẩu cá khoai, sò huyết sông Roòn, cá nghéo,... Trong bài viết này, chúng ta sẽ được ngắm nhìn vẻ đẹp của Quảng Bình qua top những bài thơ hay nhất về tỉnh thành này nhé.

6 Mẹ Suốt - Tố Hữu
Vote
0%

by Chè 17-10-2022

Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình
Mẹ rằng: Quê mẹ Bảo Ninh
Mênh mông sông biển, lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều, nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
Lấy chồng, cũng khổ con ra
Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa
Bây chừ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào
Bây giờ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!
Ông nhà theo bạn “xuất quân”
Tui nay cũng được vô chân “sẵn sàng”
Một tay lái chiếc đò ngang
Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua!
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
Ngẩng đầu, mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ…
Gan chi gan rứa, mẹ nờ?
Mẹ rằng: Cứu nước mình chờ chi ai?
Chẳng bằng con gái, con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc sớm trưa đưa đò…
Ghé tai mẹ, hỏi tò mò:
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo?
Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu
Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông!
Nghe ra, ông cũng vui lòng
Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò:
“Coi chừng sóng lớn, gió to
Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!”
Vui sao, câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say…

7 Một chiều Cồn Cát - Trần Bảo Ngọc
Vote
0%

by Chè 17-10-2022

Trong cơn gió chiều nay bất chợt
Cồn Cát chiều nay vắng bóng anh
Không ai cả, chỉ một mình em bước
Một mình em… chỉ có một mình…

Vuốt ngược thời gian xin lui về quá khứ
Nơi đây có em và có cả anh
Có anh trong hoang tàn xa vắng
Xin hãy lui về ngày mà em có anh…

Thấm thoát thời gian xa xôi thương nhớ
Kỉ niệm nào vẫn còn mãi nơi đây
Anh đã đi và còn ai sẽ đi nữa
Xin hãy về đây với tất cả một lần.

8 Về với Quảng Bình - Thiên Ân
Vote
100%

by Chè 17-10-2022

Theo em về với Quảng Bình
Miền trung khúc ruột hữu tình an nhiên
Điều gì quyến rũ chung riêng?
Trái tim lăn vội về miền thơ ca

Vũng Chùa - Đảo Yến, anh qua
Hòn Nồm, Hòn Gió, Hòn La ….đứng nhìn
Ghé thăm Đại tướng …cúi mình
Cội nguồn thương tiếc lòng thành biết ơn

Dừa soi bóng nước xanh rờn
Biển chiều Nhật lệ em còn tắm không?
Chim muông thả mộng về đồng
Ở nơi Bàu Tró lòng mông mênh lòng

Biển trời Đồng Hới xa trông
Núi chân du khách bóng hồng tươi xinh
Phong Nha hang động tạo hình
Kì quan bí ẩn đắm mình trong mơ

Thiên đường vẻ đẹp không ngờ
Hoàng cung lòng đất ta ngơ ngẩn hoài
Suối Nước nào của riêng ai?
Hòa vào sông rộng dang tay nghìn trùng

Cha Lo lững lẫy một vùng
Cổng Trời ai mở thủy chung muôn đời?
Quảng Bình nắng cháy đôi môi
Thương em tuổi nhớ lòng sôi lửa lòng

Ra về bàng bạc nhớ mong
Món ăn bột lọc ai đong đếm tình?
Nước lèo ngọt đậm môi trinh
Canh mềm sợi bánh đôi mình nên duyên

Quảng Bình nắng tắt sau rèm
Nụ hôn run rẩy ai tìm với nhau?

9 Dạy con (Sưu tầm)
Vote
0%

by Chè 17-10-2022

Lấy cho ba cái “đọi” đi con,
Con ngơ ngác “đọi” là gì ba nhỉ?
Ba cười lớn : thì “đọi” là cái chén,
Con cầm dùm thêm cái “rá” cho ba.
Đứng chôn chân miệng con cứ làu bàu,
“Đọi” với “rá” là gì con đâu hiểu.

Gốc Quảng Bình nhưng con nào có biết,
Tiếng quê mình vui “rứa” đó con ơi.
Và còn nữa “trục cúi” là đầu gối.
“Ót” là gáy con làm sao hiểu nổi?
“Trốc” là đầu càng thêm rối cho con.
Con gái quê ta khi tuổi còn son,
Tiếng Quảng Bình sẽ gọi là “con cấy”.
“Chí” là chấy sống ở trên cái “trốc”,
Thức ăn mốc gọi là “môốc” con à.
Dạy “mi” hoài “răng mi nỏ ” nhớ ra.
“Hoọc a rứa” đúng thật là con ngốc.

Con nhoẻn miệng vò tai và bứt tóc
Tiếng quê mình khó học quá ba ơi !
Mấy từ thôi đã kêu đất, kêu trời
Còn nhiều lắm “mần răng mi” thuộc được?
Biết không thể nên con đành xuống nước.
Hè về quê học cũng được nghe ba !
Hiểu ý con ba cất tiếng cười khà,
Tiếng Quảng Bình “nhà tui” hay rứađó.
“Bây” không đẻ ở miền quê nắng gió,
nhưng gốc là từ nơi đó sinh ra.

Dù ở mô hãy nhớ lấy lời ba,
tiếng Quảng Bình gắn với “Ngài” Quảng Bình
“Ngài” Quảng Bình rồi”cụng” về Quảng Bình
Cho con theo để “bày” tiếng quê mình,
Bởi dạy mại, “hắn” vẫn nói linh tinh,
Chê hắn dốt, hắn “mần” thinh “nỏ cại”
Thôi thì cũng tại hắn còn nhỏ dại,
Chấp mần chi khung hắn “hại” nỏ về.
Lỡ mai ni hắn nỏ biết “răng rứa mô tê”
“Hại” khi”nớ” có “ngài” chê, kẻ trách.

Rồi một “bựa” hắn nách mang, tay xách,
túi, va ly chạy lách cách theo “tui”.
Hai cha con với vẻ mặt tươi vui,
Về quê nhé ! rủng rỉnh tiền trong túi.
Cả ngày trời,”đàng” không rồi “đàng” bộ
Về đến nhà hắn”nhoọc” toát mồ hôi.
Ai nói chi cũng vâng dạ cho rồi,
Bởi “nỏ” biết “mô, tê, răng, rứa,hỉ”.

Mấy người “nậy” O, Cậu cùng Dì, Dượng,
Xúm “chắc” vô hỏi hắn thấy mà thương:
“Mới đi về “có nhoọc” lắm”khung mi”
Nhớ ngồi nghỉ một “thí” rồi tắm “hí”.
Để “tau” xuống bếp nấu cho “đọi” cháo,
Cha con “bây” ăn cho khoẻ “con ngài”,
Trong “nớ” về “đàng ngái” lắm “phải khung”?

Dù “có ngái” “tau cụng mần” một chuyến…”
Khổ thân con. Hắn cứ ngồi ngơ ngác,
nỏ hiểu chi cũng gật đại cho rồi.
Gắng lên con dăm bữa nửa tháng thôi,
Con sẽ hiểu hết lời tình nghĩa đó Quê.
Quảng Bình quanh năm mưa, nắng, gió,
Vẫn còn nghèo với nhiều nỗi âu lo.
Nhưng tình người thì chẳng thước nào đo.
Trọn vẹn lắm như câu hò ví dặm

10 Em là cô gái Quảng Bình! (Sưu tầm)
Vote
0%

by Chè 17-10-2022

Lớn lên từ những công trình quê hương
Nắng mưa chẳng nhạt má hường
Gian lao chẳng ngại bước đường em qua

Tay em dệt gấm, thêu hoa…
Làm ra hạt ngọc – phù sa cho đời
Điện, đường, trường, trạm… sáng ngời
Quê hương đổi mới cuộc đời vươn cao!

Lúa thơm hương nắng ngọt ngào
Gió thơm hương biển dạt dào cá tôm
Từ thành thị đến nông thôn
Ấm no, hạnh phúc, mạnh giàu, văn minh!

Một lòng theo Đảng vững tin
Năng động, sáng tạo, dịu hiền, nết na…
Như từ truyện cổ bước ra
Em là cô Tấm cũng là nàng Tiên!

Tears in Heaven