Nộm da trâu, thịt trâu gác bếp, cơm lam, pa pỉnh tộp,... nếu bạn đã từng được ăn những món ăn này, điều này đã chứng tỏ rằng bạn đã từng đến Sơn La rồi đấy. Tuy nhiên, chúng ta sẽ không nói về những đặc sản của tỉnh thành này, mà chúng ta sẽ nói đến những chùm thơ, những bài thơ nói về Sơn La. Sở hữu cảnh đẹp đặc trưng của vùng Tây Bắc, cùng với sự thân thiện của con người nơi đây mà thành phố Sơn La đã được rất nhiều các nhà thơ chọn làm chủ đề để sáng tác thơ. Sau đây là top những bài thơ hay nhất về Sơn La mà các bạn có thể tham khảo nhé.
11 Sơn La - Tây Nguyên (Cầm Giang)
Tôi lớn lên giữa núi rừng hẻo lánh
Bên đường mòn Lào Việt suối vắt ngang
Ngày tháng vượn kêu sương quẩn nhà sàn
Trong bản nhỏ cạnh vườn lim chắn gió
Không ước mộng đi đây, đi đó
Nhưng từ ngày cha kể chuyện Tây Nguyên
(Cha tôi từ thủa tóc đen
Đằng đẵng mười năm trời lính thú
Bàn chân in khắp miền rừng rú
Từ Lạng Sơn đến giải núi Kon Tum
Khi tóc phai màu trở lại quê hương
Mang theo đôi mắt lòa oán hận)
Từ đấy Tây Nguyên nuôi ước vọng
Dục bàn chân trẻ bồn chồn
Nhưng lửa chiến tranh lan đến bản mường
Tôi vác nỏ, vót chông chặn giặc
Từng trận đánh trôi qua nguội dần ao ước
Mộng đến Tây Nguyên lắng xuống đáy lòng
Khi đất nước hòa bình
(Cha tôi đã mất)
Tôi lại hiểu Tây Nguyên trên bao nhiêu trang sách
Mộng đời thức giấc gắt gao
Giới tuyến đến nay quân địch vẫn rào
Tôi đành đến Tây Nguyên trong tưởng tượng
Chắc cũng gióng quê tôi núi cao rừng rộng
Nhà sàn chênh chiếc sườn nương
Dòng suối êm đềm gọt đá ôm buôn
Khói biếc thơm xôi những chiều sương mỏng
Có rừng đào mùa thu nắng mọng
Có núi hoa ong bướm trao duyên
Cô gái khăn thêu má lúm đồng tiền
Đêm quay vải dưới trăng vàng hát ví
Có tiếng khèn ướm tình thủ thỉ
Nối nhau mùa mận, màu mơ
Cũng sắn lúa khoe màu bí quấn gốc ngô
Mùa gặt giữa mùa dưa chín
Rừng cũng nhiều gấu, nai, sói, nhím
Nhưng quê tôi không có con voi
Tây Nguyên – Sơn la, Nam – Bắc hai nơi
Cách mấy nghìn quả núi
Khi nào tôi được tới
Cùng chung đất mẹ thân yêu
Đánh giặc tám năm núi lở, rừng reo
Tây Nguyên – Sơn La đeo huân chương đẹp
Tây Nguyên với viên kim cương Anh Núp
Quê tôi có hạt ngọc Sùng Phái Sinh
Ngày nay Tây Nguyên tung gió thanh bình
Nhưng quằn quại trong bóng đêm buốt lạnh
Đang chống trọi từng giờ phá mưu tố cộng
Vượt trên lê nhọn đòi hiệp thương
Chặn tay thù cướp đất dồn buôn
Phá sưu thuế phu phen hợp pháp
Trong đấu tranh nối liền đất nước
Tây Nguyên đang sống anh hùng
Không! Tôi không đến Tây Nguyên trong giấc mộng
Tôi đến Tây nguyên giữa mường bản quê tôi.
12 Về với Sơn La - Thiên Ân
Ngày anh về với Sơn La
Mộc Châu trải lụa mượt mà đưa duyên
Đồi chè, đồng cỏ một miền
Mùa xuân mảnh đất cao nguyên ấm lòng
Dáng hoa tĩnh lặng đồi thông
Sương mù trắng núi mùa đông thật hiền
Mộc Hương hang động thần tiên
Cầu vồng bảy sắc viết tên đôi mình
Lắng nghe thác chảy tâm tình
Trăng tròn cô gái đẹp xinh mặn mà
Trông theo Dải Yếm kiêu sa
Thác reo muôn tiếng nôm na quê mùa
Tiên Phong hồ nước sớm trưa
Ai còn kể chuyện ngày xưa thiệt buồn?
Mắt em một thuở gieo thương
Cháy tia hạnh phúc bên đường ngày qua
Thác ghềnh ru khúc Sông Đà
Ai còn ẩn hiện mái nhà ,say men?
Hoa Ban ca hát, thổi khèn
Đêm trăng hát khúc giao duyên gieo tình
Nghề rèn, nghề gốm...tay xinh
Thời gian là mộng cho mình với ta
Ở đây tình dất đậm đà
Chè, dơi, cá, sữa...hồn ta bời bời
Xoài Yên Châu ,nói thay lời
Rêu sông suối, ai vội mời với ai?
Sơn La thăm thẳm đường dài
Chồn chân gối mỏi đời trai phong trần
13 Đôi bờ thương nhớ - Hà Trường Giang
Mặt trời đi qua sàn nhà người thương
Hạt nắng còn vương bên thềm cửa sổ
Hoàng hôn đi mặt trời không rủ
Để anh buồn trong nỗi nhớ hoàng hôn.
Anh mượn gió gửi lời câu thương nhớ
Mộc mạc thôi, tiếng hát tự bao giờ
Mười sẽ quên và chín sẽ quên
‘Sông Mã cạn bằng đĩa mới quên’
Chín lần quên để ngàn lần thương nhớ!
Anh là con thuyền trôi trong dòng sông đôi mắt
Để đôi bờ bên nhớ bên thương
14 Đêm hội múa xòe - Lương Văn Tộ
Tiếng trống, tiếng cồng vang giục giã
Như chắp cánh niềm vui bay cao
Cả ‘Khuống’ mường bỗng dưng nghiêng ngả
Với vòng xòe nhún nhẩy say sưa
Đôi chân thon thon quen theo lối nương.
Đôi chân bè đạp mòn lối ruộng
Quyện bên nhau rập rình
‘Khắm xéo’ quàng trên áo cóm
Tất cả rung lên, cả rừng hoa chao đảo
Cái dùi gỗ băm trên mặt trống
Rền như giông, như sấm
‘Họa…họa…Huệ…Huệ…’
Cả vòng xòe cuồng lên
Theo nhịp trống, nhịp tim
Tung chân nhảy hết mình, hết sức
‘Đàn bướm’ cúc muốn bay khỏi ngực
Chiếc mũ nồi, cũng chực bay theo
Vòng xòe quay, quay mãi không ngừng
15 Cây ban trên rừng - Lò Xuân Thương
Ào ào bãi xoáy
Đá lăn, cây đổ
Thân sâng, gốc sở ngổn ngang
Một cây Ban đứng điềm nhiên
Cạnh lối lên nương làm cỏ
Hỏi giông, hỏi gió
Sao Ban kia vẫn bình yên phận thường?
Cây ban rằng: ‘hòa tình yêu’
Trắng trong tuổi trẻ
Chung thủy tận già
Lửa mường đất gốc, chưa thành than
(thì không thể chết
Gió dập thân, cành, chưa tan tành em vẫn tươi xanh)
Một cây Ban
Đứng trên nương
next post