Nơi đây nổi tiếng là vùng đất dụng võ, trai tài gái sắc hơn nữa lại còn mạnh mẽ, văn võ song toàn. Nói đến cảnh đẹp, thì phải nói đến Ghềnh Đá Đĩa, Đầm Ô Loan hay Tháp Dương Long nổi tiếng với kiến trúc của người Champa. Nghe đến đây, chắc hẳn các bạn đã đoán được tỉnh thành mà mình sẽ nhắc đến trong bài viết này, tỉnh Bình Định. Là một tỉnh thành không chỉ nối tiếng với cảnh đẹp, mà nơi đây cũng có nhiều đặc sản đáng để thử một lần. Các bạn, những người gốc ở Bình Định, các bạn nghĩ sao về cảnh đẹp Bình Định? Liệu nó có đẹp như trong thơ ca tỏ bày? Để giải đáp thắc mắc trên, mời các bạn cùng mình đọc top những bài thơ hay nhất về tỉnh Bình Định dưới đây để xem xem tỉnh thành này đẹp như nào qua những vần thơ nhé.
26 Bình Định quê tôi (Sưu tầm)
Bình Định quê tôi
Có cánh đồng quê
Có con đường làng
Có thiên nhiên đẹp
Đệ nhất Quy Nhơn
Bình Định quê tôi
Trẻ con vui đùa
Trên bãi đất trống
Nào là cờ vây
Thế trận hùng mạnh
Như những năm qua
Chiến đấu oanh liệt
Cùng với thiên nhiên
Bụi tre già dặm
Ngăn cản bước chân
Giặc Nguyên hung ác
Từng một hạt cát
Đến bụi cỏ khô
Rồi núi non cũng
Xông pha ra trận
Bình Định quê tôi
Bao nhiêu năm rồi
Con suối vẫn chảy
Từ một mầm non
Trở nên trưởng thành
Một cây đa già
Che bóng người người
Giúp ích cho đời.
27 Hào khí Tây Sơn đất võ - Xóm Đồng
Ai về miền Trung mời thăm Bình Định
Đất võ trời văn hưng thịnh muôn đời
Vang tiếng trống trận khát vọng vươn khơi
Huyền diệu Thái Sơn, tuyệt vời cốt cách
Con người Bình Định trọng tài quí nghĩa
Chân thật, oai hùng tố chất trời ban
Linh hồn đất sét, trong võ có văn
Khí phách hiên ngang ươm mầm hậu duệ
Uống nước sông Kôn mát dịu tâm thể
Ăn me Trường Trầu, bến cũ tình xưa
Ai về Bình Định, yêu mấy cho vừa
Đất võ níu chân, câu thơ quyến rũ!
28 Tình của biển - Nguyên Ngọc Thiên Băng
Tôi tiễn anh về với thành phố biển
Quy Nhơn ơi! Tình yêu của tôi ơi!
Đã cho tôi những cảm xúc tuyệt vời
Cho tôi biết màu tình yêu của biển.
Tôi cảm nhận trái tim mình hòa quyện
Dẫu đường dài chẳng thể thốt thành câu
Tôi thầm ước thời gian chớ qua mau
Hai mái đầu còn chưa nhìn thẳng mặt.
Quẹt bàn tay cho mau khô nước mắt
Để ai kia không kịp thấy lệ rơi
Trái tim tôi như bỗng hóa đơn côi
Người về nhé biết khi nào gặp lại.
Nắm bàn tay chúng ta còn ngần ngại
Nào dám đâu dù chỉ cái chạm tay
Đành lòng sao trái tim cứ mãi say
Tình của biển sao dạt dào đến thế.
Tôi vẫn biết yêu anh là không thể
Trái tim ơi! Đừng chớ vội yêu bừa
Dẫu mai sau và cho mai sau nữa
Anh chỉ là tình biển của Quy Nhơn.
Tại làm sao ta cứ muốn keo sơn
Một trái tim đã thuộc về người khác
Thà cứ để trái tim mình khao khát
Còn hơn đời biển man mác nổi buồn.
Anh ơi anh! Tình biển trải muôn phương
Xa phố thị biết anh còn có nhớ
Một cô gái chốn Sài Thành cởi mở
Đón chờ anh quay lại chốn nơi đây.
Quy Nhơn ơi! Hãy cứ thoảng như mây
Bay khắp nẻo quê nhà Quy Nhơn nhé
Để tình yêu mãi bồi hồi ngực trẻ
Tình biển ơi!!!!rạng rỡ một màu xanh.
29 Xuân về trên thành phố Quy Nhơn - Nguyễn Đức Quận
Đông lạnh giá vẫy tay chào Phố Biển
Quy Nhơn ơi! sông núi đã vào xuân
Bờ cát lặng im, con sóng reo mừng
Thuyền ai đợi mờ xa ngoài vách núi
Chiều dần buông con đường quen mờ lối
Ánh đèn lên rực sáng phố reo vui
Quán nửa khuya rộn rã tiếng nói, cười
Đêm huyền ảo, lung linh cùng vô tận
Bình minh lên, vừng hồng theo gió lộng
Biển khát khao giọt nắng ấm làn da
Sóng vỗ êm, ru nhẹ tấm ngọc ngà
Viễn khách bước, cát kéo chân chậm lại
Biển Quy Nhơn con thuyền về mát mái
Cá đầy khoang, chở nặng những niềm tin
Sóng lặng yên, bão tố cũng yên bình
Dân chài lưới vượt trùng khơi vững tiến
Cù Lao Xanh nhấp nhô cùng sóng biển
Ngọn hải đăng sừng sững đứng hiên ngang
Một trăm năm vẫn giữ tấm lòng son
Tỏa ánh sáng thủy chung soi dẫn lối
Bán đảo Phương Mai, dáng Rồng nằm đợi
Tượng Đức Thánh Trần ngạo nghễ vươn cao
Thị Nại đêm về lấp lánh ngàn sao
Cầu Nhơn Hội đèn đường cong vệt sáng
Buổi tinh mơ khi mặt trời ló dạng
Dòng người đi sương trắng phủ dần tan
Sóng biển reo theo tiếng nhạc rộn vang
Bài thể dục nhịp dồn chân đều bước
Nỗi khát khao mong ngày mai có được
Đường phố vui, xuân thắm những sắc hoa
Niềm hân hoan rực sáng mắt mẹ già
Quần áo mới, bầy chim non tung cánh
Chiều cuối năm gió từng cơn se lạnh
Rừng hoa tươi nở nụ đón khách mua
Giàn pháo hoa đứng đợi phút giao thừa
Người mở hội đón xuân về Phố Biển
30 Quy Nhơn nỗi nhớ - Nguyễn Văn Chiểu
Làm sao quên được Qui Nhơn
Tuổi thơ in bóng dấu chân mọi đường
Từ ngày cất bước ra trường
Vùng cao đồi núi mái trường thân yêu
Đêm nghe gió núi hú kêu
Lòng tôi quạnh quẽ như ai trêu mình
Canh khuya gió trở giật mình
Ngồi mơ tưởng lại bóng hình Qui Nhơn
Những ngày sóng biển giận hờn
Bên bờ biển vắng cô đơn một mình
Những đêm thắm mộng tình xinh
Dây hoa muống biển cuộn mình nhìn trăng
Biển xanh rặng liễu chị hằng
Trăng soi ánh tỏa sương giăng màn trời
Một ngày thuyền bỗng xa khơi
Biển kia nổi sóng lòng tôi rối bời
Người đi khuất nẻo phương trời
Tôi buồn lên núi tìm đồi hoa sim
Nay về tìm dấu chân chim
Biển sô sóng dạt biết tìm nơi đâu
Lâu đài bằng cát tan trôi
Qui nhơn để lại lòng tôi vết buồn.
Previous post
next post
bài viết cùng người đăng