Top 23 trong Top 31 bài thơ hay nhất về tỉnh Quảng Ninh.
Đất Quảng Ninh màu than đen óng
Như cục nam châm hút bao ngả cuộc đời
Người từ Thái Bình đến sinh cơ lập nghiệp
Những bác quê Nam Hà đến đây từ độ bốn lăm
Bố tôi gửi gần ba mươi năm đằng đẵng
Một mình kiếm kế sinh nhai…
Đất Hải Dương quê tôi đồng chua nước đọng
Cả hai vụ chiêm mùa sao nuôi nổi một đàn con
Mẹ tôi ở nhà với mấy gian nhà gianh dột nát
Một mình bảy đứa con và mâm cơm đầy củ sắn củ khoai
Để cha đi biền biệt Quảng Ninh…
Đàn con nhỏ có đứa không nhớ nổi cha
Nhiều khi còn ôm chầm người lạ
Thường mỗi năm bố về phép một lần
Đưa cho mẹ chút tiền dành dụm cả năm.
Mấy anh chị em
Lớn bảo bé để mẹ phải ra đồng
Cuộc sống cứ như vậy hàng chục năm dòng
Anh cả lớn lên rồi đi bộ đội
Các chị dần cũng lần lượt lấy chồng.
Có chị ngày cưới chồng bố cũng không về được
Cái hồi vẫn còn bom rơi đạn lạc
Bố cứ cặm cụi một mình nơi xứ lạ vùng than
Đất Cẩm Phả, phố Minh Khai ngày đó
Màu than đen chạy dài khắp các nẻo phố xa.
Tôi nhớ hồi chừng hơn bẩy tuổi
Mẹ đưa tôi lên đó rồi về
Tôi ở lại trong một căn phòng nhỏ
Nền nhà đen như màu than kíp lê
Bố thường đi làm ca đêm và trở về sáng sớm
Trước khi loa phát thanh đầu phố vang lên.
Buổi sáng đó không thấy bố về như mọi bận
Một đứa trẻ là tôi đã lần đầu lo lắng
Mãi tới trưa không thấy bố về
Tôi đã dò đường lên mỏ than Thống Nhất
Vừa đi vừa hỏi khách đi qua.
Đêm hôm trước hình như mưa to lắm
Trên một đoạn đường dài đầy vũng nước mưa
Có lẽ là con đường dài nhất trong đời tôi đã trải
Để gặp bố tôi đang trong cơn sốt nặng mê man.
Tôi còn nhớ đường vào mỏ than
Ngày đó…
Mùi khói than nồng nàn từ khe đá bốc lên
Cả một kỳ hè tôi đã ngủ một mình chờ trời sáng
Đất Quảng Ninh trong tôi còn in đậm màu than.