Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trinh, là một trong những cái tên tiêu biểu của phong cách thơ lãng mạn hiện đại của Việt Nam, đồng thời ông còn là người đi tiên phong trong trường phái Thơ loạn. Mặc dù tuổi đời của ông rất ngắn ngủi, song thành tựu văn chương mà ông để lại khiến bao nhiêu đồng nghiệp khác phải ngưỡng mộ. Thơ ca của ông vừa thể hiện một khát vọng yêu người, yêu đời đến thiết tha, khao khát giao cảm với đời; vừa phảng phất những nỗi sầu đời, sầu tình. Cái buồn trong thơ của ông xuất phát từ cuộc đời riêng đầy đau thương, ông thường xuyên bị giày vò về thể chất lẫn tinh thần. Hôm nay Top Share sẽ giới thiệu đến bạn đọc Top 10 áng thơ tình đầy bi sầu của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Đây là những bài thơ vô cùng tiêu biểu, chất chứa tâm trạng u buồn của một con người chịu nhiều trắc trở trong chuyện luyến ái. Mời bạn cùng đón đọc!
6 Nỗi buồn vô duyên
Sầu lên cho tới ngàn khơi
Ai đâu ráo lệ, chưa lời nói ra
Chiều nay tàn tạ hồn hoa
Nhớ Thương Thương quá xót xa tâm bào
Tiếng buồn đem trộn tiêu tao,
Bóng em chờn chợn trong bao nhiêu màu
Nghe em xé lụa mà đau
Gió than niềm gió biết đâu hẹn hò!
Đừng ai nói để thương cho
Lỡ ra lạnh nhạt đền bù sao cam
Chiều nay chẳng có mưa dầm
Mình sao nước mắt lại đầm đầm tuôn
Ồ ra luỵ ngọc nôn nôn
Có bao giờ hết nỗi buồn vô duyên!
7 Tiêu sầu
Ô! Đêm nay trời trong như gương,
Không làn mây vương, không hơi sương,
Tơ trăng buông rèm trên muôn cành,
Tơ trăng vàng rung như âm thanh.
Từ đâu tơ sầu reo vi vu
Buồn như làn mây hiền mùa thu,
Êm như dòng tơ trên vai nường,
Mong manh như là lời yêu đương.
Tiêu đưa tôi bay lên cung trăng,
Tôi phiêu diêu cùng ngàn sao băng,
A ha, lòng tôi trăng là trăng!
A ha, trăng tràn đầy châu thân!
Cung thiềm đây rồi hương ngây ngây,
Ô, bằng trân châu hay quỳnh dao?
Và mớm cho tôi bao tình say,
Mà tôi mút bao dòng ngọt ngào.
Nghê thường lên khơi nường Hằng ra,
Hương trầm bâng khuâng quyện mình hoa.
Nhịp nhàng nường đi theo nhịp đàn
Âm thanh lên cao nhạc lừng ran.
Tôi lại gần bên: Ồ lạ thường!
Nường trăng, ô, chính là Thương Thương!
Người tôi rung động như âm thanh,
Môi không ngừng dưới đôi tay xinh.
Hoảng hốt, tôi ôm chầm lấy nường,
Than ôi, nường đã biến ra sương.
Tôi ôm chầm lấy tiếng tiêu sầu,
Vi vu reo buồn trong đêm thâu.
8 Đây thôn Vĩ Dạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
9 Khói hương tan
Tối hôm nay muôn sao nhấp nhánh
Sông Mê Hà đưa đẩy sóng triền miên
Thuyền anh buông lửng lờ trong hiu quạnh
Tới chưa em, đã tới bến lòng em ?
Mộng uyên ương đang khi tim rào rạt
Thuyền anh neo đậu trước bến Hàn Giang
Nhưng uyên ương khi trăng sao bàng bạc
Biến mất rồi, anh thấy khói hương tan.
10 Hãy nhập hồn em
Đừng nhắc nhở tên anh ngoài lỗ miệng
Vì gió hương nghe được rỉ thầm hoa
Lộ mất rồi tâm sự của đôi ta
Chưa hề dặn ngày mai rồi tiễn biệt
Chưa khi nào đọc đến chữ chia ly.
Bỗng đêm nay trước cửa bóng trăng quì
Sấp mặt xuống uốn mình theo dáng liễu
Lời nguyền gẫm xanh như màu huyền diệu
Não nề lòng viễn khách giữa cơn mơ
Trời từ bi cảm động ứa sương mờ
Sai gió lại lay hồn trong kẽ lá
Trăng choáng váng với hoa tàn cùng ngã
Anh đoán chừng cơn ấy em ngất đi
Khổ lòng chưa, em hỡi! Mộng tình si
Cuồng dại quá, khiến nước mây sường sượng
Nhưng qua rồi những phút giây tơ tưởng
Anh nhìn trăng lỏn lẻn đậu cành cao
Phải giờ này đang lúc em chiêm bao
Chính giờ này anh đang yêu em thiệt
Em hãy nhập hồn em trong bóng nguyệt.
Previous post