Đố bạn, tỉnh thành nào nằm ở địa đầu của Tổ quốc? Chắc hẳn, nhiều bạn sẽ khá phân vân với hai đáp án là "Hà Giang" và "Cao Bằng". Khi các bạn nhìn vào bản đồ Việt Nam, thì các bạn đã có đáp án của mình rồi đấy, đó chính là tỉnh Hà Giang đó. Nổi tiếng không chỉ nằm ở địa đầu phía Bắc của Tổ quốc, những bạn đã từng học giỏi địa lý chắc chắn sẽ vẫn còn nhớ vị trí địa lý của tỉnh thành này: phía đông giáp Cao Bằng, phía tây giáp Yên Bái và Lào Cai, phía nam giáp Tuyên Quang và phía bắc thì giáp Trung Quốc. Nhưng, trong bài viết này, chúng ta sẽ chỉ đọc top những bài thơ hay nhất về tỉnh thành này để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hà Giang nha.
26 Đá và hoa - Anh Thi Đi
Em trăm năm
Anh triệu năm
Em hoa Tam Giác Mạch
Anh là đá Đồng Văn
Hoa còn rất trẻ
Đá tuổi già nua
Mặc cho tiếng đời
Tình chúng mình
mãi vẩn đẹp đôi…..
Anh yêu em
nụ cười mùa đông:
Một thoáng đỏ trên vành môi
Một khoãnh khắc trắng mây trôi
Một thoáng hồng thẹn thùng đôi má….
Em yêu anh
đôi môi ngọt ngào:
Tiếng khèn treo ngang dốc đèo
Tiếng sáo men theo vách núi
Tiếng kèn lá lời trong suối reo….
Anh là đá
Em là hoa
Anh gùi em trên lưng núi
Anh nghe ngực em nói dối
rằng không yêu anh…
Anh gùi em trên lưng núi
Nước đi dưới suối,
in bóng hai cuộc đời,
yêu nhau ngất say
giữa núi rừng mênh mông mây…..
Em trăm năm
Anh triệu triệu năm
Em hoa Tam Giác Mạch
Anh là đá Đồng Văn
Hoa kể chuyện ngày mai
Đá kể chuyên ngày xưa
Hai chúng mình
là hiện tại, quá khứ, tương lai..
Hai chúng mình
là tình sử đá hoa Hà Giang
27 Núi đồi nơi ấy Hà Giang - Vũ Đan Thành
Núi đồi nơi ấy một thời
Sương sa đỉnh núi trắng trời sương sa
Hà Giang cảnh sắc mờ xa
Tháng mười lưng núi màu hoa ngóng chờ.
Áo chàm còn nhớ bấy giờ
Có chàng trai ấy đã nào dám yêu
Hà Giang sương trắng hồn chiều
Ngô xanh nương thắm mây mù bậc thang.
Mải mê núi biếc chẳng màng
Chưa cầm tay ấy áo chàm tiếc không
Xa rồi đồi núi mênh mông
Hôm nay tìm lại màu xanh điệp trùng.
Bóng người đâu thấy trên nương
Trôi làn mây trắng giăng giăng núi đồi
Cảnh xưa tô nét bồi hồi
Người xưa giờ đã xa xôi mịt mờ…
28 Ơ kìa Lũng Cú - Phạm Ngọc Vĩnh
Ta về Lũng Cú với ai
Mà sao trời đất cứ hoài sương giăng
Chẳng quen vẫn cứ níu chân
Chẳng tình vẫn cứ như thân thiết rồi
Theo nhau đã tận cổng trời
Dẫn nhau đã mãi xa vời đường mây
Lại gần lại áp lại say
Lại vương lại cảm đâu đây khó về
Núi chồng núi xếp đê mê
Dòng sông Quế Nguyệt ước thề cao nguyên
Một lần sao có thể quên
Ơ kìa Lũng Cú thần tiên đỉnh trời.
29 Chiều thu Lũng Cú - Phạm Tự
Hồn thiêng trên đỉnh núi Rồng
Bao đời mưa nắng cờ hồng tung bay
Sài Gòn em đến nơi đây
Câu thơ Lục Bát đong đầy yêu thương !
Non ngàn gió lộng mây vương
Chiều thu Lũng Cú sắc hương thức lòng
Đây lời non nước cha ông
Vọng ngân trong tiếng trống đồng ngàn xưa…
Bồi hồi sắc tím hoa mua
Thẹn thùng sâu lắng… thương vừa lòng nhau
Trời cao đất rộng biển sâu
Trái tim rực đỏ thấm mầu biên cương
Bắc Nam muôn dặm nẻo đường
Thiêng liêng sỏi đá biên cương ngàn đời
Khát trong ánh mắt nụ cười
Em về nhớ mãi khoảng trời cao nguyên
Lời thề thắp sáng trái tim
Chiều thu Lũng Cú đẹp miền đá thơ!
30 Một thoáng Hà Giang - Phạm Ngọc Lại
Ngao du đến tận cổng trời
Quanh co đèo dốc chơi vơi non ngàn
Địa đầu cực Bắc – Hà Giang
Ngổn ngang đá vẫn xốn xang chợ tình
Khâu vai mình hẹn với mình
Đường lên thăm thẳm dáng hình mờ sương
Xa trông dinh thự họ Vương
Thâm nghiêm một cõi biên cương thuở nào
Cổng trời Quản Bạ cao cao
Núi cô Tiên tấm áo bào hoa mua
Cái màu tím tự ngàn xưa
Nay gặp lại cứ như chưa bao giờ
Đánh thức dậy miền mộng mơ
Niềm vui bỗng hóa trẻ thơ giữa rừng
Núi Đôi vẫn mọng quá chừng
Mệt nhoài mà vẫn cười rung cổng trời
Chặng sợ mang tiếng ham chơi
Có đi mới biết đất trời là đây
Hà Giang núi núi mây mây
Ô hay, sóng vẫn dâng đầy mắt ai?