Bạn có phải là một fan của biển? Bạn có phải là một người thích đến những bãi cát trắng và hòa mình vào sóng biển xanh mát? Bạn có phải là người thích vui chơi, nghịch cát và tắm biển? Nếu bạn trả lời là "có" thì xin chúc mừng, bạn có thể sẽ thích đến Bình Thuận đấy! Là một tỉnh ven biển thuộc vùng Duyên hải Nam trung bộ, Bình Thuận tập hợp cả điều kiện cần và đủ để trở thành “thiên đường” du lịch cho hội mê vitamin sea. Đặt chân đến đây, bạn sẽ được hòa mình vào biển xanh - cát trắng - nắng vàng đúng nghĩa và thưởng thức ẩm thực ngon không nơi nào bằng. Đầu tiên phải nói đến bãi biển Cổ Thạch, còn được gọi là “bãi đá bảy màu”, nổi tiếng nhờ các viên đá có màu sắc và hình thù độc đáo trải dài trên biển cùng nước biển xanh màu ngọc bích. Thứ hai, đó là nước biển xanh ở đảo Phú Qúy, ngoài ra bạn có thể ghé thăm hồ vô cực, gành Hang đảo Phú Quý, chùa Linh Sơn và ăn các món đặc trưng như cua mặt trăng, bò nóng Phú Quy, rau câu chân vịt ở đảo. Đó là hai cái tên nổi bật, còn giờ hãy đến với top những bài thơ hay nhất về tỉnh Bình Thuận nhé.
21 Phan Thiết! Phan Thiết! - Hàn Mặc Tử
Nhớ khi xưa ta là chim phượng hoàng
Vỗ cánh bay chín tầng trời cao ngất…
Bay từ Đao Ly đến trời Đâu Suất;
Và lùa theo không biết mấy là hương…
Lúc đằng vân gặp ánh sáng chận đường,
Chạm tiếng nhạc, va nhằm thơ thiên cổ…
Ta lôi đình thấy trăng sao liền mổ:
Sao tan tành rơi xuống vũng chiêm bao,
Trăng tan tành rơi xuống một cù lao
Hoá đài điện đã rất nên tráng lệ.
Ở ngôi cao, ngước mắt ra ngoài bể
Phong lưu ghê, sang trọng chẳng vừa chi.
Ta mê man như tới chốn Phượng Trì
Ở mãi đấy không về Thiên Cung nữa.
Nhưng phép lạ! có một vì tiên nữ
Hao hao như nường nguyệt cõi Đào Nguyên.
Ta đắm mê trong ánh sáng trần duyên
Và van lạy xin cô nường kết ngãi;
Mỉa mai thay cho phượng hoàng si dại
Là ta đây đương ở kiếp muôn chim…
Trở lại Trời tu luyện với muôn đêm
Hớp tinh khí lâu năm thành chánh quả.
Ta trở nên như ngọc đàng kim mã
Rất hào hoa, rất phong vận: Người Thơ…
Ta là trai khí huyết ước ao mơ
Người thục nữ sanh giữa thời vô thượng,
Rồi ngây dại nhờ thất tinh chỉ hướng,
Ta lang thang tìm tới chốn Lầu trang
Lầu Ông Hoàng, người thiên hạ đồn vang.
Nơi đã khóc, đã yêu thương da diết…
Ôi trời ôi! là Phan Thiết! Phan Thiết!
Mà tang thương còn lại mảnh sao rơi…
Ta đến nơi – Nường ấy vắng lâu rồi.
Nghĩa là chết từ muôn trăng thế kỷ;
Trăng vàng ngọc, trăng ân tình, chưa phỉ!
Ta nhìn trăng khôn xiết ngậm ngùi trăng.
Ta vãi tung thơ lên tận sông Hằng,
Thơ phép tắc bỗng kêu rên thống thiết
Hỡi Phan Thiết! Phan Thiết!
Mi là nơi ta chôn hận nghìn thu,
Mi là nơi ta sầu muộn ngất ngư…
22 Gió mặn Phan Thiết - Trần Nhật Thu
Qua bao cửa sông, tôi dừng lại nơi đây
Uống ngọn gió mặn mòi Phan Thiết
Trời cao lắm nhưng màu xanh có thật
Như màu cát trắng suốt dọc triền sông
Trăm con thuyền một dáng thân quen
Như đã gặp bên bến chiều Nhật Lệ
Cánh buồm dơi chở đầy gió bể
Đã gặp đâu đây trên cảng Hải Phòng
Và cái dáng đi tần tảo quá chừng
Nhà lô xô dọc con sông nắng chát
Mùi cá nướng ở đâu mà quen thuộc
Tôi dầm chân trên cát bỏng quê nghèo
Đã qua rồi năm tháng cách xa
Bao cánh rừng bom thù cháy trụi
Đỉnh đèo cao sương mù trùm kín lối
Những đêm nằm nghe thác đổ mà thương
Những đêm nằm nghe lá dội từng cơn
Bừng tỉnh dậy ngỡ mưa chiều xứ biển
Trăng chảy mãi như một bờ sóng trắng
Như cồn cát nóng. Mặt trời lên
Những năm ấy tôi đi tìm em
Tìm Phan Thiết và bây giờ tôi gặp
Tấm lưng trần ánh mặt trời không tắt
Vảy cá dính trên vai, năm ấy nhớ vô cùng
Tiếng sóng ngoài xa. Con nục, con chuồn
Theo vai em về trên bến cũ
Xóm chài nghèo suốt cuộc đời lam lũ
Chiều nay nghe gió hát, sông đầy
Quá nửa đời người tôi trở về đây
Ứa nước mắt trước biển chiều Phan Thiết
Hết cách xa rồi. Đất nước chừ thống nhất
Cả ngọn gió mặn mòi rất thật của đời tôi
Muối se trên áo em là biển đấy không lời
Qua bao cửa sông vẫn là màu trắng ấy
Em gánh cá suốt một triền cát cháy
Ơi những thôn làng bên bờ biển ơi
23 Thăm biển Mũi Né - Chung Mai
Biển Mũi Né óng vàng nắng trải
Nước trong xanh mê mải vui chơi
Rạng ngời vẻ mặt thảnh thơi
Giữa hè tháng sáu nghỉ ngơi chốn này
Dành hai buổi mỗi ngày xuống tắm
Thoả vẫy vùng tay nắm đùa nô
Ngắm nhìn con sóng nhấp nhô
Tung bọt trắng xoá vờn xô cát bờ
Tâm được thả hồn thơ vào mộng
Đêm mười rằm lồng lộng ánh trăng
Biển lùa từng vệt sao băng
Ngẩn ngơ trước cảnh chị Hằng ghé thăm
Trời và biển ngàn năm vẫn thế
Cứ song hành chẳng thể cùng nhau
Nhưng đều chung một nỗi đau
Muôn đời ngàn kiếp nỗi sầu cách xa.
24 Nắng chiều đồi cát - Dương Huỳnh
Ánh nắng vàng đang ngã bóng hoàng hôn
Tia nắng đẹp tỏa xoe tròn trên cát
Mũi Né mùa này đẹp hơn lúc khác
Du khách về như hoan lạc thần tiên
Đồi Cát chiều ánh nắng ngã nghiêng nghiêng
Cơn gió dịu như lời khuyên của Mẹ
Thổi cát bay với bước chân khe khẽ
Tóc xõa tung cơn gió nhẹ lùa vào
Ai chưa đến một lần cũng ước ao
Muốn tìm về nghe rì rào của Biển
Sóng vỗ bờ níu chân người quyến luyến
Như người thân về với biển nồng nàn
Tháng sáu về nghe gió thổi Nồm sang
Càng yêu mến cái dịu dàng của Biển
Mũi Né đẹp ! Đất và người thân thiện
Đồi Cát bay bay xao xuyến lòng ai
Em hãy về trong lúc buỗi ban mai
Đón ánh nắng trải dài trên cát
Ngồi trên đồi ta cùng nghe biển hát
Khúc tự tình trong tiếng nhạc sóng reo
Nhìn đoàn thuyền về bến nối đuôi theo
Mới cảm nhận biển không nghèo như tưởng
Ta về đây mình cùng nhau tận hưởng
Hương vị ngọt lành: mực nướng, tôm, cua
Em về với anh ngay giữa đúng mùa
Mới cảm xúc và tan xua buồn bực
Về với Biển ta nghe lòng rạo rực
Một miền quê đang sung sức vươn mình.
25 Mũi Né tình đất tình người - Dương Huỳnh
Lúc mới sinh ai đặt tên cho đất?!
Một nàng tiên đang ngủ giấc nồng say
Giữa trưa hè cơn sóng nhỏ lay lay
Vỗ vào bờ ru em say giấc mộng
Rồi một chiều tìm em nơi đất rộng
Có một Làng Chài, Đồi Cát, Rừng Dương
Có người mẹ bao đêm trường ấp ủ
Tần tảo sớm khuya khổ nhọc vì con
Em đã thức vươn mình tỉnh giấc
Nhìn biển xanh Làng Cát, Mũi Gành
Cơn sóng nhỏ đưa thuyền ra biển cả
Có người cha tìm vị mặn nuôi đời
Mũi né ơi! Sao mà thân thương quá
Gian khổ bao năm nay đã chuyển mình
Trên phố chợ con đường dài mở lối
Đón em thơ cùng nhịp bước đến trường
Bờ biển rộng nhiều khu nhà nghỉ dưỡng
Khách sạn cao tầng đón khách phương xa
Chiều hoàng hôn bên ánh xế tà
Từng đoàn thuyền vươn ra biển lớn
Bình minh rồi! Em không còn ngủ nữa
Nhịp bước theo đời đi giữa màu xanh
Xin hôn em! Cám ơn miền cát trắng
Mũi né ơi! Tình đất tình người.
Previous post
next post