Đề văn mẫu lớp 6 hay nhất theo hình thức đa nội dung giúp các em đang theo học khối lớp này vươn tới “chân trời tri thức” văn học bất tận, nâng tầm hiệu quả học văn nhờ vô số nhận định trực quan, sâu sắc. Văn mẫu lớp 6 được coi là đáng xem khi chúng cho học sinh tầm hiểu biết, bổ túc ngôn từ, đưa cả “chất thơ” pha trộn thực tiễn ở mức cân bằng nhằm “dẫn dắt” học sinh lớp 6 thêm quý mến và khơi gợi niềm yêu thích học môn văn trong các em. Văn mẫu lớp 6 bắt đầu có sự phân luồng, bao gồm những chủ điểm như tác phẩm, nhân vật văn học tới sự vật, cảnh tượng thân thuộc cùng con người hằng ngày. Tùy mỗi cá nhân học sinh, văn mẫu lớp 6 sẽ khai sáng, giúp ích, hỗ trợ theo nhiều hướng đi khác nhau. Hiểu được như cầu tìm tòi, học hỏi từ các dạng văn mẫu lớp 6 hay, nên topshare đã tổng hợp bài viết liên quan tới top bài văn mẫu lớp 6 đa chủ đề đáng xem nhất bên dưới. Cùng check để tham khảo nhé!
46 Văn mẫu lớp 6 tả lại một trận bóng đá em đã chứng kiến
Ngày 15 tháng 12 năm 2018, trận chung kết bóng đá lượt về trong khuôn khổ Giải vô địch bóng đá Đông Nam Á đã diễn ra tại sân Mỹ Đình ở thủ đô Hà Nội. Trận đấu giữa hai đội bóng xuất sắc là Đội tuyển Quốc gia Việt Nam và Đội tuyển Quốc gia Malaysia.
Từ sớm, cả gia đình của em đã đến sân để cổ vũ cho đội nhà. Sân vận động được nhuộm đỏ bởi sắc màu của những lá quốc kì. Các cầu thủ của đội tuyển Việt Nam ra sân với trang phục áo đỏ, quần đỏ. Còn các cầu thủ Malaysia ra sân với trang phục áo vàng, quần vàng.
Trận đấu bắt đầu sau tiếng còi khai cuộc của trọng tài. Ngay từ những phút đầu tiên, đội bạn đã tấn công để tìm kiếm bàn thắng. Nhưng hàng thủ của đội tuyển Việt Nam vẫn thi đấu tập trung. Vào phút thứ sáu, từ đường chuyền của cầu thủ Nguyễn Quang Hải, cầu thủ Nguyễn Anh Đức đã giúp Việt Nam dẫn trước 1- 0. Cuộc đấu vẫn diễn ra trong thế trận ngang bằng. Đội tuyển Malaysia liên tục tấn công để tìm kiếm bàn gỡ hòa. Nhưng hàng phòng ngự chắc chắn của đội tuyển Việt Nam khiến cho đối thủ bất lực. Hiệp một kết thúc với tỉ số 1 - 0 nghiêng về đội chủ nhà.
Mười lăm phút giải lao kết thúc, hiệp hai bắt đầu. Đội bạn đã có tình huống đá phạt rất thuận lợi để quân bình tỉ số. Nhưng thủ môn Đặng Văn Lân đã xuất sắc cứu thua cho đội nhà. Nhiều tình huống sau đó cũng vậy. Thời gian gần trôi về những phút cuối cùng. Hiệp hai có bốn phút bù giờ. Những khán giá ở trên sân đều đếm ngược để chờ trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu.
Khi tiếng còi vang lên, khán giả trên sân reo vang “Việt Nam vô địch”. Các cầu thủ chạy đến cảm ơn người hâm mộ. Huấn luyện viên Park Hang-seo được các học trò tung lên cao. Một hành động tri ân dành cho người thầy đáng kính đã góp phần làm nên thành công này. Những lá cờ đỏ sao vàng tung bay. Sân vận động Mỹ Đình vào lúc này thật đẹp.
47 Văn mẫu lớp 6 tả quang cảnh phiên chợ Tết ở nông thôn
Mặt trời tiết cuối đông nhọc nhằn chọc thủng màn sương sớm, từ từ nhô lên khỏi rặng tre của làng xa. Bầu trời dần tươi sáng, cảnh vật như bừng tỉnh để đón chào ngày mới, đón chào một mùa xuân mới đang sắp sửa tới gần.
Từ các xóm làng, từ các mái nhà còn sương lam ôm ấp, mọi người đổ ra đường, người gồng gánh, kẻ bưng thúng, xách giỏ, có người đẩy xe chở hàng. Họ lần lược dồn lên con đường lớn. Vai kĩu kịt, tay vung vẫy, chân đi thoăn thoắt...Tất cả đều tiến về chợ huyện. Phiên chợ Tết thật đông. Tiếng lợn con en éc, tiếng gà gáy oát...oát, tiếng vịt cạc...cạc, tiếng người nói bô bô trong chợ. Các gian hàng nhanh chóng được bày diện. Nào áo, quần, giày dép nhiều loại, bánh mứt đủ màu, rau quả tươi roi rói, kẻ buôn người bán lon xon, chật ních. Trước cổng chợ, những bức tranh lợn, gà heo, chuột ếch,... được giải treo tiếp nối nhau trông thật đẹp mắt. Rồi bức tranh của làng quê cũng hiện lên từ xa: Biển lúa vàng óng ả, chú bé ngồi ngất nghểu trên lưng trâu ung dung thổi sáo, đàn cò trắng nhởn nhơ trên bầu trời xanh thẳm, chim én lượn vòng trên xóm chợ... Một bức tranh đầy quyến rũ, ấm áp lạ thường.
Sương tan, nắng ấm rải nhẹ trên hoa lá, chợ đông nghẹt, đủ thứ màu sắc trà trộn, đủ thứ âm thanh chen lẫn. Không ai nói to cũng không ai nói nhiều. Nhưng lường phát âm của vô số người đã làm phiên chợ âm ầm giữa miền quê yên tĩnh và vô cùng vui tươi, trù phú. Sắc xuân rón rén đến gần, xuân phảng phất trong từng nụ hoa đang chúm chím. Mặt trời đã ngả về phía tây, chợ vẫn tưng bừng hàng hóa vẫn tấp nập các quầy. Từ các nơi, các loài hoa nườm nượp đưa về. Nào là hoa mai, hoa đào, hoa cẩm chướng, hồng nhung... Chúng rạng rỡ như cô thiếu nữ, chúng lay động dưới ánh xuân như tuổi đôi mươi. Đây đó, một vài cụ đồ nho hí hoáy viết thơ xuân, viết những câu đối đỏ trên bức sáo, mọi người chen nhau đọc. Có người mãi ngắm tranh, ngắm hoa, đọc thơ mà quên cả thời gian vận hành, buổi chiều hửng ấm đã nhạt nhòa ngã xuống.
Cho tới lúc trời tối, chuông chùa văng vẳng ngân vang, mọi người tạm ngừng phiên chợ. Họ lũ lượt trở ra về. Khung cảnh tưng bừng nơi chợ Tết bắt đầu mờ dần rồi mất hẳn, không còn trông thấy một cái gì nữa bởi sương đêm. Phảng phất trong không khí có mùi hương quen thuộc, mùi lúa mới, mùi trái ngọt, hoa thơm... Tất cả đều đặc biệt, đáng yêu, đáng quý bởi nó là mùi vị của một làng quê Việt Nam trù phú, thấm đượm nghĩa tình, ấm nồng hương đồng cỏ nội.
Phiên chợ Tết đã đem đến cho con người bao điều thú vị. Ai cũng hối hả, khẩn trương với công việc của mình. Họ rạo rực đón xuân trong niềm vui lao động. Tôi cũng hồi hộp đón xuân và lo nghĩ đến nhiệm vụ của chính mình.
48 Văn mẫu lớp 6 kể lại tâm sự một chú chó bị lạc chủ
“Tôm… Tôm… tao về rồi này”. Tiếng cậu chủ ngoài cửa đang gọi tôi, tôi lao vút từ nhà ra ngõ để quấn lấy cậu chủ của mình. Cậu chủ yêu tôi lắm, cậu thường xuyên chơi cùng tôi, cậu dắt tôi đi chạy bộ, tắm nắng. Nhưng có một lần, tôi đã làm cậu chủ buồn vì tôi mải chơi quên đường về nhà để cậu chủ phải đi tìm tôi suốt một ngày ròng rã.
Tôi nhớ, vào một buổi chiều mùa hè nóng nực. Tôi cứ quẩn quanh từ nhà ra ngoài ngõ. Thời tiết làm cho tôi vô cùng khó chịu.Tôi nằm im, lim dim ngủ thì nghe tiếng lạch cạch, có người đang mở cổng. Tôi tỉnh giấc, thấy cậu chủ đi chơi bóng về đây mà. Cậu chỉ kịp xoa đầu tôi rồi chạy một mạch vào nhà, mà quên đóng cổng. A! Cơ hội đến với tôi đây rồi. Tôi chạy nhanh qua cánh cổng nhà, dừng lại trước con kênh xanh. Chẳng chờ đợi lâu tôi vội lao xuống dòng nước mát. Để mình trôi theo con nước, tôi nhắm mắt tận hưởng sự sảng khoái. Cứ thế, tôi chẳng biết mình đang đi đến đâu. Cảm giác dòng nước chảy qua bộ lông dày của tôi, thật là sung sướng. Tôi bơi chán rồi mới lên bờ.
Bộ lông tôi vẫn còn ướt sũng khi lên bờ. Tôi thấy những con chó khác nhìn tôi cứ ăng ẳng cắn. Tôi chẳng lấy gì làm sợ hãi, đã thế tôi rũ mạnh bộ lông của mình cho nước bắn tung tóe vào chúng, xem lũ chó bọ ấy làm gì được con Golden to lớn như tôi. Và chính những bước đi kiêu hãnh đó, đã đẩy tơi tới một bi kịch tôi bị lạc đường. Tôi bắt đầu ngó ngang dọc, nhưng nhìn tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với tôi. Nó không phải là con ngõ trước nhà tôi, cũng không phải đường mà cậu chủ tôi dắt tôi đi chạy bộ mỗi chiều. Tôi càng thêm hoang mang sợ hãi. Tôi chạy khắp con ngõ xung quanh để tìm nhà tôi, nơi có giàn hoa hồng leo màu đỏ trước cổng. Nhưng tôi cứ tìm mãi chẳng thấy đâu. Tôi biết làm sao đây? Tôi càng lo lắng. Lúc này, bản năng dò tìm dấu vết của một con chó Golden đã không thể dẫn tôi về nhà. Ánh nắng cuối cùng của ngày cũng tắt, bóng tối bủa vây lấy tôi. Tôi càng thấy sợ hãi. Không biết cậu chủ có biết tôi đã đi lạc hay không? Cậu có đi tìm tôi không? Đói quá, tôi bước từng bước chân nặng nề đi trong vô vọng. Lúc này, tôi thấy hối hận vô cùng. Bây giờ tôi lang thang, mà chẳng biết mình ở đâu. Vậy là tôi phải trả cái giá vô cùng đắt cho sự bồng bột của mình. Cuối cùng, vì mệt quá tôi nằm xuống trước cửa một ngôi nhà xa lạ. Cơn đói kéo tôi vào một giấc ngủ dài.
Hôm sau, lúc còn đang mơ màng tôi thấy một bàn tay ấm quen thuộc đặt vuốt ve đầu tôi. Chao ôi! Cái cảm giác này thật là quen thuộc với tôi. Bàn tay ấm áp đấy là của cậu chủ đây mà. Tôi bừng tỉnh, thấy cậu chủ đã ngồi bên cạnh tôi rồi vuốt ve cưng nựng, mà trách móc tôi: “Mày bỏ tao đi đây cả đêm hôm qua vậy Tôm? Mày có biết cả nhà lo cho mày nhiều lắm không Tôm nào dậy đi rồi về nhà với tao”. Tôi cứ vờn vờn chân cậu chủ không rời, tôi biết mình mắc lỗi lớn được về với cậu chủ là một điều vô cùng may mắn. Về nhà, tôi được cậu chủ cho ăn một bữa thịnh soạn, cậu ngồi nhìn tôi ăn rồi kể cậu đi tìm tôi vất vả như thế nào. Lúc ấy, tôi cảm ơn cậu nhiều lắm vì cậu đã coi tôi như một người bạn, luôn quan tâm lo lắng cho tôi. Từ giờ về sau nhất định tôi sẽ nghe lời cậu chủ.
Bây giờ, mỗi lần nhìn ra bên ngoài cánh cổng nhà tôi lại thầm nhắc nhở mình về lần đi lạc đường ấy. Tôi sẽ chẳng bao giờ dám đi đâu nữa. Thế giới ngoài kia chẳng có nơi đâu tuyệt vời hơn cái ổ của tôi vì nơi đây tôi được chăm sóc bởi người chủ nhân tuyệt vời.
49 Văn mẫu lớp 6 miêu tả trận bão lụt khủng khiếp ở quê em
Tôi sinh ra và lớn lên trên một làng quê ven biển, vùng quê được thiên nhiên ưu ái, ban tặng cho nhiều tài nguyên phong phú. Nhưng hằng năm, những cơn bão vẫn ập đến làng tôi, và có lẽ cơn bão khiến tôi kinh hoàng nhất là cơn bão số 10 trong năm vừa qua.
Với tôi gió biển, sóng biển đã trở nên quá đỗi thân thuộc với tôi. Vậy mà trước mỗi trận bão, biển hoàn toàn thay đổi tính tình, khiến cả làng tôi vô cùng lo lắng. Trước khi bão về bầu trời luôn yên tĩnh và trở nên quang đãng hơn; không khí thì vô cùng oi bức, ngột ngặt. Tivi và đài truyền báo thường xuyên đưa tin tức về hướng đi của bão, để người dân kịp thời thời phòng chống. Ai nấy đều tất bận gia cố lại con đê biển quanh làng, chằng chống tàu bè và chặt những cành cây to. Đằng sau những dáng người tất tả ấy tôi thấy ánh mắt của người dân làng tôi lo lắng nhiều hơn.
Vài tiếng sau, những đám mây đen từ biển kéo vào, bầu trời trở nên u tối. Tôi chỉ thấy một màu đen như ôm trọn lấy cả làng tôi. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, tiếng thét gào dữ dội. Ngọn tre trước làng nghiêng ngả, trận gió lớn như muốn thổi bay đi cả vườn cây trước nhà tôi. Khi bão về, tôi nghe thấy tiếng sóng biển như gầm thét dữ dội hơn. Từng đợt mưa như trút nước xuống mặt đất. Khắp những con ngõ trong làng, nơi đâu cũng ngập bởi nước mưa. Những ngôi nhà nhỏ trong làng tôi đang cố gồng mình lên chống lại sức tàn phá của thiên nhiên. Chưa bao giờ tôi thấy cơn bão nào khủng khiếp như thế. Bố mẹ tôi lo lắng nhiều hơn về những chuyến đi biển lần sau.
Cơn bão qua đi, để lại hậu quả nặng nề cho ngôi làng nhỏ bé của tôi. Những ngôi nhà tốc mái, cây cối đổ rạp ngổn ngang ngoài đường. Nhìn cảnh tượng ấy, ai cũng xót xa. Không những thế, sau cơn bão, biết bao gia đình trong làng tôi đã trắng tay bởi đầm tôm, bãi ngao chỉ một màu nước trắng mênh mông. Chẳng biết vốn liếng của họ đã trôi ra biển từ khi nào. Ngôi làng ven biển của tôi càng thêm tiêu điều, xơ xác.
Mùa bão năm nào cũng đến với người dân làng tôi. Ánh mắt mẹ tôi chẳng khi nào bớt đi phần lo lắng. Tôi chỉ mong sao, cánh rừng ngập mặn ven biển quê tôi sẽ luôn được trồng và bảo vệ để nó là tấm chắn sóng, gió trong những mùa bão biển, để những cơn bão đi qua quê tôi không phải chịu những hậu quả nặng nề.
50 Văn mẫu lớp 6 miêu tả đường phố vào giờ tan tầm
5 giờ chiều khi tiếng trống tan trường vang lên, cũng là lúc em cùng các bạn nhanh chóng ra về. Chúng em hoà mình vào dòng người ngược xuôi dưới phố trong giờ tan tầm tấp nập. Ai cũng muốn nhanh chóng được trở về nhà sau một ngày học tập, làm việc vất vả.
Đường phố trong giờ tan tầm tấp nập người qua lại ngược xuôi. Lòng đường, trên vỉa hè, trên cầu vượt hay hầm người đi bộ mọi người di chuyển như mắc cửi. Thỉnh thoảng, cột đèn giao thông ở ngã tư báo đèn đỏ dừng lại, cả đoạn đường dài mọi người như dừng hẳn xe lại không thể di chuyển được, họ bình tĩnh chờ đến lượt mình mới đi. Tiếng nói,tiếng cười, tiếng còi xe vang lên dồn dập làm đường phố càng huyên náo.
Em cùng các bạn rảo bước qua dòng người tất nập trên vỉa hè. Từng nhóm các bạn học sinh tíu tít khoác vai nhau trên vỉa hè, rồi dừng lại bên những hàng ăn nhanh, mua cho mình một món quà chiều mới nhanh chân lên xe buýt hoặc đi bộ về nhà. Các anh chị sinh viên vội vã trên chiếc ba lô nặng trĩu, nhanh chóng chen lên chiếc xe buýt chật kín người để kịp giờ dạy gia sư, hay giờ làm thêm buổi tối. Bước chân của người đi bộ dường như cũng hối hả chẳng khác gì chiếc bánh xe đang lăn dưới lòng đường.
Trên đường di chuyển của các phương tiện tham gia giao thông, nơi nào cũng chật cứng, chẳng có khoảng không gian trống nào được bỏ sót. Vạch sơn trắng là ranh giới phân chia làn cho các phương tiện qua lại, nhưng thỉnh thoảng một vài bác đi sai làn thì tiếng tít còi inh ỏi của xe phía sau lại vang lên, khiến người phía trước giật mình. Hai bên đường, là những cửa hàng san sát, đôi khi muốn xin đường lên vỉa hè, cũng rất vất vả người lái xe mới có thể lách qua được một dòng xe cộ đông đúc như thế. Chiếc xe buýt lớn, xe đưa đón học sinh tan trường, nặng nề di chuyển từng bước trên con phố chật hẹp. Đường phố tuy đông, nhưng không bị ách tắc bởi ngày nào cũng vậy, đến giờ tan tầm các chú cảnh sát giao thông lại đến trực ở ngã tư, phân luồng để mọi người đi lại dễ dàng hơn.
Dòng người vẫn đang ngược xuôi dưới phố, thì tiếng rao của cô bán hàng rong vang lên trong ánh nắng chiều hiu hắt, làm cả không gian đường phố như chậm lại. Tiếng rao như một nét văn hoá đặc trưng của người dân thành phố, mỗi khi nghe tiếng rao lòng người ta như lặng xuống, họ nghĩ nhiều về những thứ xa xăm, khó có thể diễn tả bằng lời. Họ như gặp được niềm vui cuối ngày, giản dị nhưng đời thường biết mấy.
Em nhanh chóng bước đi trên con đường quen thuộc để trở về nhà. Nhìn thành phố nhộn nhịp trong ánh đèn chiều, em thấy yêu hơn nơi mình đang sống. Em mong sao mọi người luôn tuân thủ đúng luật giao thông, để cuộc sống của trở nên tươi đẹp hơn.
- top
- văn mẫu
- văn mẫu hay
- văn mẫu lớp 6
- văn lớp 6
- văn mẫu lớp 6 đáng xem
- văn mẫu lớp 6 hay nhất
- topshare
- văn mẫu lớp 6 đa chủ đề
- văn mẫu lớp 6 đa chủ đề đáng xem
- văn mẫu lớp 6 đa chủ đề đáng xem nhất
- top văn mẫu
- top văn mẫu hay
- top văn mẫu lớp 6
- top văn lớp 6
- top văn mẫu lớp 6 đáng xem
- top văn mẫu lớp 6 đáng xem nhất
- top văn mẫu lớp 6 hay nhất
- top văn mẫu lớp 6 đa chủ đề
- top văn mẫu lớp 6 đa chủ đề đáng xem
- top văn mẫu lớp 6 đa chủ đề đáng xem nhất