Top 1 trong Top 3 cuốn sách gối đầu giường cho các bạn gái.
Để nhắc tới những tựa sách thức tỉnh các cô gái thì thật thiếu sót nếu không kể tới “Cứ cười thôi mặc kệ đời”. Đây là một cuốn sách nói về “sức sống mãnh liệt của một cô gái”. Không xa xôi nhân vật trong cuốn sách chính là tác giả, cô nàng Gari.
Với kinh nghiệm viết lách từ khi chỉ mới 15 tuổi, Gari tên thật là Nguyễn Thị Yến Phượng đã thổi vào cuốn sách những lời văn nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng ẩn chứa triết lý vô cùng gần gũi và rất đời. Bất kể là ai đi chăng nữa, đã sinh ra trên đời đều có mưu cầu hạnh phúc và với những cô gái người được coi là phái yếu trên thế giới này thì mong muốn đó càng lớn.
Mỗi một cá nhân được sinh ra trên đời đều là một ngôi sao lấp lánh vô cùng đẹp, vô cùng sáng. Đừng ngồi bên cạnh cửa sổ thầm ao ước “giá như” lúc nào đó mình được thành công như cô gái đó. Hãy đứng lên thay một đồ đẹp bước chân ra phố, đôi khi chỉ là nhìn ngắm sự tấp nập xô bồ của cái phố thị này rồi đi về. Bạn có biết rằng từng bước chân bạn đi qua trên phố là từng bước bạn khẳng định khí chất của mình, một cô gái bản lĩnh dám nghĩ dám làm. Hôm nay bạn chưa thấy được những hào quang đó nhưng sự thành công đang len lỏi vào từng bước chân của bạn rồi, chỉ cần bạn còn tiến bước “ngọn đuốc” vinh quang sẽ còn cháy để chờ bạn.
Khi mà bé thì chúng ta luôn ao ước ngày nào đó sẽ có tiền mua thật nhiều kẹo bánh đến năm 20 tuổi tự mua được những thứ đó thì bạn lại chẳng còn hào hứng. Bởi bây giờ thứ bạn cần không còn là vị ngọt của cây kẹo mút năm xưa, mùi vị của kẹo không thể làm tan đi vị đắng của áp lực mà bạn đang phải gặm nhấm. Người ta nói “thuốc đắng giã tật” mà sao vị đắng của áp lực mỗi ngày làm bạn hoài nghi về bản thân một nhiều thêm. Liệu có phải bản thân quá kém cỏi, vô dụng. Nghĩ lại khoảng thời gian khi còn nhỏ được vô tư vui chơi, thoải mái cười đùa thật sự quá là thèm muốn đi. Thời gian lại là thứ vũ khí quá là lợi hại, chúng xoa dịu tâm hồn một đứa trẻ đang tập lớn bằng ký ức tuổi thở nhưng cũng làm ta phải trầy da bởi sự tàn nhẫn của thực tại. Đến cuối cùng dù cho bạn trốn tránh thế nào thì nỗi đau vẫn thường trực, nó luôn ở đó chờ bạn việc của bạn là cất muộn phiền vào trong chiếc balo, bước lên xe và đi đâu đó thật xa. Hành trình này sẽ giúp bạn chứa đựng nỗi đau bao ngày qua vì nỗi đau nào thì rồi cũng sẽ qua thôi.
Có một câu trong cuốn sách này mà mình rất thích đó là “không là ai nhưng không có nghĩa bạn không là gì cả”. Để chúng ta được sống khỏe mạnh, ngắm nhìn thế giới xung quanh này thì mẹ đã phải hy sinh nhiều thế nào. Bờ vai của bố đã phải rộng bao nhiêu để chống đỡ vất vả, lưng của mẹ đã đâu nhường nào khi sinh bạn ra. Chính vì thế đừng để đôi ba câu phán xét mà xấu hổ. Hãy thấy rằng bản thân tuyệt vời, may mắn biết bao nhiêu khi được sống là chính mình. Chỉ khi nào bạn làm việc trái với luân thường đạo lý thì mới phải xấu hổ, xấu hổ vì đã phủi sạch công lao to lớn cực nhọc của cha mẹ còn không thì cứ ngẩng cao mặt lên và bước đi.
Chúng ta sinh ra với sứ mệnh là làm đẹp cho cuộc đời này bằng tri thức, khí chất của ta vì thế đừng dành thời gian cho đau đớn, tự ti. Mỗi con người là cá thể khác biệt không ai giống ai vì thế mà mỗi người sẽ được coi là một cuốn sách mà chúng ta cần học hỏi, có lẽ cả đời chẳng thể hết. Có thể bạn sẽ mở ra một cuốn sách với ngôn từ sắc bén hơn cả dao kéo, một cuốn sách đủ lời miệt thị, chê bai hay cuốn sách giúp tâm hồn bạn được dán lại bởi tình yêu.
Dù đó là gì thì việc của bạn là cứ cười thôi.