Tóm tắt phim: Broker (Người môi giới)

  • 525 views
  • Add Favorite
  • Be a liked
  • Báo lỗi

by Windnaa 18-08-2022

Một câu chuyện về tình người giữa cuộc đời đầy phức tạp, Những con người không có mỗi liên hệ gì với nhau, giờ đây lại tạm bợ trở thành một gia đình. Gia đình ấy tạm bợ là thế nhưng tình cảm thì không hề tạm bợ một chút nào... Bộ phim đã nhận được một tràng pháo tay dài tận 12 phút sau khi công chiếu tại LHP Cannes, đọng lại trong tâm hồn khán giả những bài học về tình người, sự lương thiện của con người nơi đáy xã hội.

Ảnh được lấy từ bài báo

Xem trailer

Thông tin chung

  • Điểm IMDb:

    7.1/10

  • Đạo diễn:

    Hirokazu, Koreeda

  • Diễn viên:

    Song Kang-ho, Lee Ji-eun, Gang Dong-won, Bae Doo-na, Lee Joo-young,

  • Quốc gia:

    Hàn Quốc

  • Năm

    2022

  • Thời gian ra rạp:

    24/06/2022

  • Thời lượng:

    129 phút

  • Loại phim:

    Phim chiếu rạp

  • Thể loại:

    Phim tâm lý

Tóm tắt phim

Được sản xuất vào năm 2022 và được vinh dự tham gia Liên hoan phim Cannes, bộ phim Broker (Người môi giới) đã được công chiếu tại Việt Nam bắt đầu từ cuối tháng 6 và mang đến cho người xem vô vàn những cung bậc cảm xúc.
Câu chuyện kể về hành trình tìm kiếm gia đình nhận nuôi của bé Woosung chỉ mới 3 tháng tuổi, cùng với người mẹ So Young, hai nhân viên nam của trại trẻ mồ côi là Dong-su và Sang-hyun, và cậu bé Haejin thông minh nhưng cũng là một trong những đứa trẻ bị bỏ rơi tại cô nhi viện. Cả 4 người họ với những câu chuyện khác nhau, với những mâu thuẫn và nỗi đau không nói thành lời vì Woo-sung dường như đã trở thành một gia đình, một gia đình “tạm bợ” nhưng tình cảm thì không tạm bợ chút nào.
Bộ phim mở đầu trong một ngày mưa tầm tã, người mẹ So Young đã để Woo-sung trong “Chiếc hộp em bé” – một chi tiết có thật của Hàn Quốc. Hai nữ cảnh sát thuộc Sở Phụ nữ và trẻ em điều tra vụ án buôn bán trẻ con đã đặt Woo-sung vào trong chiếc hộp “em bé” để không phải chịu cái lạnh của đêm mưa hôm đó. Một vài phút sau, Dong-su – một nhân viên phụ trách chiếc hộp cũng như là thành viên của cô nhi viện đã mang Woo-sung vào trong nhà sưởi ấm và bắt đầu phi vụ buôn người cùng Sang-hyun. Trong chiếc chăn dung để giữ ấm cho Woo-sung, Dong-su tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Mẹ xin lỗi, Woo-sung à. Mẹ nhất định sẽ đón con.” Cảm xúc của Dong-su khi ấy chỉ là một sự giễu cợt trước cảnh người mẹ nào khi để con lại cũng đều gửi một mảnh giấy với nội dung như thế, nhưng người thật sự quay lại thì không một ai, và mẹ Dong-su cũng là một trong những người đó.
Những tưởng Dong-su và Sang-hyun là những kẻ tàn nhẫn khi trục lợi từ việc buôn bán trẻ em thì biên kịch đã rẽ sang một hướng khác, từ đó cái tên phim “Người môi giới” cũng khiến khan giả tự chất vấn rằng “Người môi giới trong Broker có giống như những người môi giới trong suy nghĩ của chúng ta?”
Sáng hôm sau, So Young quay trở lại cô nhi viện tìm con và gặp Dong-su lúc này là nhân viên bán thời gian ở nhà thờ nhận trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, thế nhưng Woo-sung lại không ở đó, và dù có ở đó thì So Young cũng không thể nào chứng minh cậu bé là con mình khi cô không để lại bất kì thông tin liên lạc nào. So Young thất vọng ra về, trên đường về, cô gặp lại Dong-su và họ đã thỏa thuận rằng sẽ cùng cô đưa Woo-sung đi tìm gia đình phù hợp với cậu bé, tiền sẽ chia đều.
Ban đầu, So Young tỏ ra tức giận khi buộc tội Dong-su và Sang-hyun đã bắt cóc con mình, nhưng những cơ sở mà họ đưa ra khiến cô không thể chối cãi, đó là họ đang đi tìm gia đình tốt cho Woo-sung thay vì phải sống trong cô nhi viện vì sự vô trách nhiệm của So Young.
Cuối cùng, ba người họ quyết định đến Busan để gặp vị khách đầu tiên, theo sau họ vẫn là hai nữ cảnh sát đã điều tra vụ buôn người này từ lâu để bắt quả tang hành vi buôn người. Khách hàng của họ là một cặp vợ chồng, với giá ban đầu đưa ra là 4 triệu, người chồng đã đề nghị trả góp trong 12 tháng, anh ta săm soi Woo-sung từ chân mày và có thể hiện thái độ không hài lòng khi nghĩ rằng Sang-hyun đã chỉnh sửa ảnh của Woo-sung. Lúc này, cậu bé vừa mới chào đời đó được đưa ra mua bán không khác gì một món hàng, bị ngã giá, bị chê bai, soi xét. So Young lúc này đã bất bình và tiến đến mắng cho người chồng một trận, phi vụ giao dịch đầu tiên đã thất bại.
Cả ba người cùng với Woo-sung phải trở về trại trẻ mồ côi nghỉ tạm trong lúc tìm khách hàng mới. Trại trẻ mồ côi nơi mà cả ba người dừng chân có rất nhiều trẻ em và cả trẻ vị thành niên, theo lời người phụ nữ quản lý ở đây thì đã có vài đứa trẻ bỏ đi, dù bị bắt nhưng cũng không quay trở lại, những nhân viên ở đây đều là những người rất quan tâm đến lũ trẻ, họ lo lắng cho cuộc sống của chúng như những thành viên trong gia đình. Nhưng dẫu vậy, “chỉ có 3% trong số chúng thành công”.
Những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi luôn mơ ước có thể tìm về gia đình của mình, hoặc tìm được một gia đình mới, nhưng cũng có những đứa trẻ bị gia đình nhận nuôi lạm dụng và phải quay về trại trẻ mồ côi. Bất kì ai trong số chúng đều mơ ước mình có thể lớn lên tử tế trong một gia đình chứ không phải ở nơi nhận trẻ mồ côi, nhưng những gia đình nhận nuôi luôn lấy lí do rằng chúng quá lớn để từ chối.
Tối hôm đó, khi Sang-hyun đang tắm cho Woo-sung, Dong-su đã lên tiếng trách móc So-young rằng cô đã bỏ rơi đứa trẻ, So-young phản bác rằng việc nuôi con một mình thật sự rất khó khăn nhưng Dong-su cho rằng So-young không thể biện minh kiểu đó được. So-young bèn chất vấn ngược lại việc buôn bán trẻ con của Dong-su cũng có phải tốt lành gì, thế nhưng nếu không có những người bỏ đứa trẻ thì làm sao Dong-su có thể đem bán chúng đi. Nhờ có chiếc hộp em bé mà giờ đây Woo-sung mới có sống được chứ không phải bị lạnh cóng rồi từ giã cõi đời. Chiếc hộp ấy không khuyến khích người mẹ bỏ con mà là đang cứu sống những đứa trẻ bị bỏ rơi từ thuở lọt lòng. Thế rồi, Dong-su bỏ đi khi cho So-young biết rằng, trong số 40 người phụ nữ, chỉ có 1 người phụ nữ quay lại tìm con. Và mẹ của Dong-su là 1 trong 39 người còn lại.
Trong lúc này ở Seoul, một vụ án mạng đã xảy ra, nạn nhân là một người đàn ông đã có vợ và hiện trường vụ án ở trong khách sạn. Sau khi điều tra từ CCTV, cảnh sát biết được rằng So-young chính là thủ phạm trong vụ giết người này và đã tìm đến nơi ở trước đây của So-young. Lúc này, ta mới biết được rằng quá khứ của So-young là một cô gái làm nghề bán hoa, cô được người phụ nữ hay được gọi là “mẹ” nhặt về nuôi, bà ấy mang những đứa bé gái về nhà nuôi nấng và So-young là một trong số đó. CCTV đã quay lại được cảnh So-young ẵm theo Woo-sung bỏ trốn. Chính đứa bé đã cản đường So-young.
Tiếp theo, cả 4 người, lúc này đã có thêm cậu bé Haejin, cùng nhau đến Uijin để gặp vị khách hàng thứ 2. Haejin là một cậu bé vô cùng thông minh, em ấy biết hết mọi thứ từ thân phận của So-young đến phi vụ giao dịch Woo-sung của 3 người lớn, Haejin lấy cớ đó để thuyết phục Dong-su và Sang-hyun để được đi chung, và cậu bé đã thành công.
Vị khách hàng thứ 2 là một người phụ nữ đã 36 tuổi, nhưng thực chất đó chỉ là sự dàn dựng của 2 nữ cảnh sát nhằm bắt quả tang hành vi buôn người. Nhưng chỉ với một câu hỏi nhỏ để kiểm tra tính xác thực của tình trạng hiếm muộn nơi 2 vợ chồng vị khách hàng ấy, Dong-su đã nhận ra 2 người họ giả dạng làm vợ chồng và cả việc hiếm muộn để hòng mua được Woo-sung, và phi vụ thứ 2 lại không thu được kết quả gì.
Khi đang đi siêu thị mua đồ dung lặt vặt, So-young nhận được 1 cuộc điện thoại từ vợ người nạn nhân đã bị cô sát hại. Bà ta trước đó đã ra sức tìm kiếm đứa trẻ mang giọt máu của chồng, lúc này lại gọi điện trách móc rằng lẽ ra So-young nên phá thai. So-young vừa nghe giọng điệu ấy liền dập máy và mệt mỏi rời đi. Trên đường đi, cô gặp hai viên cảnh sát và đã đồng ý một thỏa thuận. Đó là hai nữ cảnh sát sẽ giúp cô tránh khỏi tội giết người, nhưng bù lại cô phải mang máy nghe lén để thu thập bằng chứng cho hành vi buôn người.
So-young trở về nhà trọ, Dong-su và Sang-hyun lại đang lên lịch để chăm sóc Woo-sung hệt như một gia đình, cả cậu bé Hae-jin cũng hăng hái góp sức. Nghe được cuộc đối thoại đó, hai nữ cảnh sát đã bắt đầu có sự thay đổi. Hôm sau, Woo-sung bị ốm và phải đi bệnh viện, một nữ cảnh sát cho rằng việc Woo-sung bị ốm sẽ không thể tiến hành giao dịch nên họ sẽ không bắt quả tang được. Nữ cảnh sát còn lại bèn đề xuất rằng hãy cứu người mẹ khỏi tội giết người, khi đó đứa trẻ mới thực sự được cứu. Nhưng họ không thống nhất được ý kiến. Nữ cảnh sát lớn tuổi hơn cho rằng cô ấy chỉ muốn cứu đứa bé, chứ không muốn giúp người mẹ, vì người mẹ vô trách nhiệm khi đã vứt bỏ con mình, người mẹ đáng bị trừng phạt.
Tối hôm ấy, So-young đến gặp hai nữ cảnh sát để trả lời về người mẹ đã cưu mang cô khi cô bỏ nhà ra đi và về vụ án. Cuộc đối thoại của So-young và nữ cảnh sát đem đến khán giả những trăn trở về câu hỏi, liệu sinh đứa bé ra rồi vứt bỏ với không để chúng ra đời, việc nào là tàn nhẫn hơn.
So-young trở về căn nhà trọ và quyết tâm đưa Woo-sung đi, vì cô không muốn cậu bé biết mẹ mình là hung thủ giết người. Dong-su và Sang-hyun dẫu biết vậy nhưng thậm chí còn không bỏ rơi So-young, và tự nhủ rằng phải tìm cho Woo-sung một gia đình tử tế và không để cho bên nội của Woo-sung tìm được. Một trong hai người được vợ của người đàn ông đã chết thuê để tìm kiếm Woo-sung lại là bạn của Dong-su lúc còn ở trại trẻ mồ cô. Hắn thuyết phục Sang-hyun và Dong-su bán Woo-sung nhưng cả hai không chịu vì mục đích cuối cùng chỉ là bán Woo-sung ra nước ngoài.
Để thoát khỏi sự truy lùng từ người vợ của nạn nhân đã bị So-young giết hại, cả 4 người cùng Woo-sung đã quyết định bỏ trốn và nhanh chóng tìm khách hàng tiếp theo để dù So-young có bị bắt lại thì Woo-sung cũng vẫn có một gia đình tử tế nuôi dưỡng. Họ đi tàu điện đến Wolmi. Trong chuyến đi ấy, So-young đã nói rằng: “Nếu gặp được mọi người sớm hơn, có lẽ tôi đã chẳng vứt thằng bé đi.”
Vị khách hàng tiếp theo cũng là một cặp vợ chồng, người vợ đã bị sảy thai nên người chồng không muốn chuyện đó lặp lại thêm một lần nào nữa nên đã tìm tới Sang-hyun. Ngay từ giây phút đầu tiên, người vợ đã nhìn Woo-sung với ánh mắt trìu mến của một người mẹ vừa mới mất con, cô còn đề nghị được cho Woo-sung bú. Những hành động đó đã thuyết phục được So-young tin rằng đây là một gia đình tốt để nuôi dưỡng Woo-sung. Nhưng người chồng cũng có một yêu cầu rằng, vì hai vợ chồng sẽ nuôi Woo-sung như con ruột nên khi lớn lên, Woo-sung sẽ không gặp lại mẹ nó. Yêu cầu khiến So-young một lần nữa phải đắn đo, và họ cần thời gian để suy nghĩ.
Cả 4 người họ và Woo-sung đã quyết định đi đến công viên giải trí, họ lúc trông như một gia đình thật sự, mặc dù bên trong gia đình ấy tồn tại những mối quan hệ hết sức phức tạp, dù chỉ là tạm bợ nhưng tình cảm mà họ dành cho nhau và dành cho Woo-sung thì không hề tạm bợ một chút nào.
Trên chiếc cabin của vòng xoay, So-young, Dong-sung và Woo-sung cùng ngồi một khoang. Lúc này đây, trong không khí tĩnh lặng để đối diện với tất cả những khó khăn mà họ trải qua, Dong-su đã nói rằng, khi nhìn thấy So-young, anh đã không còn hận mẹ mình nữa, ắt hẳn khi từ bỏ con, mẹ của Dong-su chắc cũng phải đau khổ lắm.
Đêm hôm đó, đêm cuối cùng để ở cùng nhau, So-young đã cảm ơn Dong-su, Sang-hyun, Hae-jin và cả Woo-sung, “cảm ơn vì đã ra đời”.
Gia đình mà ban sáng cả 4 người họ gặp, họ là những người tốt, và So-young muốn Woo-sung được nuôi dương trong một gia đình như thế. Bởi vì 2 người họ đã nói rằng, “chúng tôi sẽ không nói rằng Woo-sung bị bỏ rơi, mà là đang được bảo vệ”. Tuy nhiên, mua bán giao dịch vẫn là phạm pháp, việc này bị 2 nữ thanh tra phát hiện, và họ đề nghị rằng So-young phải hợp tác với họ trong việc vạch trần hành vi buôn bán trẻ em. Dong-su và Sang-hyun vì sợ So-young sẽ bán đứng mình nên trong đêm đã tìm cách rời đi và tìm đến gia đình kia, bán Woo-sung đi để nhận tiền rồi bỏ trốn trước khi bị phát hiện.
Thế nhưng, mọi hành vi của họ đều đã bị cảnh sát phát hiện, cả 2 vợ chồng và Dong-su đều bị bắt giữ. Còn riêng Sang-hyun, trên đường đi, ông đã gặp tay sai của vị phu nhân muốn bắt Woo-sung đi, và thế là 2 người họ cùng với nhau thỏa thuận. Không biết là thỏa thuận gì nhưng đến sáng hôm sau, Sang-hyun thì ngồi ở ga tàu điện ngầm, thời sự đưa tin rằng có một thi thể ở dưới trung tâm mua sắm Seoul, nạn nhân được xác định là trùm xã hội đen, tức là kẻ đa đi cùng Sang-hyun đêm qua.
Kết thúc bộ phim, cậu bé Woo-sung đã được nữ cảnh sát – đội trưởng đội Phụ nữ và Trẻ em mang về nuôi theo nguyện vọng của So-young, cậu bé đã sống rất tốt bên cạnh những người đã luôn yêu thương và bảo vệ cậu. So-young sau khi đầu thú và chấp hành xong án phạt đã được ra tù rồi làm lại cuộc đời. Hai vợ chồng kia thì chỉ bị hưởng án treo, thi thoảng họ vẫn gặp Woo-sung với tư cách là cha mẹ nuôi.
So-young lúc này đang làm việc tại một trạm xăng. Cứ định kì ngày 15 mỗi tháng, nữ cảnh sát sẽ đưa Woo-sung đến gặp mọi người 1 lần, lần này cô cũng mời cả Hae-jin và Dong-su, và cả So-young. Trên chiếc xe ngày xưa đã đưa cả 5 người bọn họ đi khắp mọi nơi để tìm gia đình tốt cho Woo-sung, lại một lần nữa, chiếc xe ấy xuất hiện, bức ảnh chụp 5 người vẫn treo trên đó. Mọi chuyện đều thay đổi khôn lường, nhưng tình cảm mà họ dành cho Woo-sung vẫn luôn như vậy.

Nhận xét

Đây là một bộ phim mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc đáng được thưởng thức. Tuy nhiên, phim có hơi lê thê, mạch phim dàn trải kéo dài và không thể hiện rõ cao trào. Nhưng nếu bạn muốn thưởng thức một bộ phim tâm lý đầy nhân văn và sẽ đọng lại chút gì đó trong tâm hồn như một bài học về cuộc sống, hãy thưởng thức Broker (Người môi giới), với cốt truyện nhẹ nhàng, dung dị, đi sâu vào những rung cảm nhỏ bé nhất, Broker sẽ mang đến cho bạn những câu chuyện tình người đầy ý nghĩa, về sự lương thiện của con người giữa cuộc đời đầy những gian truân và sóng gió.
Đến cuối cùng, chính bản thân mới hiểu được rằng, “người môi giới” ở đây, chính là “người môi giới” của hạnh phúc, của sự bình yên, của một tương lai tươi sáng và tốt đẹp, của một cuộc đời được yêu thương, bảo vệ và trân trọng.
“Cảm ơn vì đã được sinh ra…”

Bài viết cùng người đăng