Khi chiến tranh qua đi, chúng ta luôn cần phải biết ơn đến các anh hùng liệt sĩ vì họ đã là người hy sinh, dành cả tính mạng vì độc lập của Tổ quốc, đất nước và dân tộc. Nhưng, phía sau họ cũng có một người đóng góp rất nhiều cho kháng chiến, đó chính là mẹ của họ ở nơi tiền tuyến. Vì những công lao mà các bà mẹ ấy đã đóng góp một cách thầm lặng, mà chúng ta mới gọi họ là "những bà mẹ Việt Nam anh hùng". Dưới đây là top những bài thơ hay về các bà mẹ Việt Nam anh hùng mà các bạn có thể tìm đọc.
11 Tặng mẹ Việt Nam anh hùng - Bảo Châu
Tháng bảy rồi nâng vần thơ con viết
Tặng Mẹ anh hùng người Mẹ Việt Nam
Xuân đi qua hạ đã bước chân sang
Thu chờ đón bao lá vàng về cội
Các con Mẹ đi trong bom đạn dội
Chí căm thù đốt cháy nỗi niềm đau
Tuổi đôi mươi bao mái tóc xanh màu
Nuôi ý chí như con tàu vượt sóng
Bao năm rồi các con đi xa vắng
Tuổi xuân thì như sóng nước xa khơi
Vì quê hương con Mẹ đến muôn nơi
Sống chiến đấu để đời sau hạnh phúc
Rơi máu xương các Anh không chịu nhục
Ngọn lửa hồng hun đúc đã từ lâu
Bao người con nằm lại tận rừng sâu
Còn bao người chìm đâu trong lòng biển
Cánh rừng già đan chen chồi xanh biếc
Chở che Anh đi biền biệt không về
Nuôi căm hờn mang nặng những lời thề
Chưa hết giặc con chưa về thăm Mẹ
Hòa bình rồi 43 năm thật lẹ
Mắt nhạt nhòa chân Mẹ bước mau mau
Chỉ mong sao có được phép nhiệm màu
Mẹ sẽ thấy ngày sau con trở lại
Đôi chân Mẹ bước đi trong mê mải
Bao năm ròng mãi mãi vẫn tìm con
Đường Mẹ đi sỏi đá cũng đã mòn
Vẫn chưa thấy bóng dáng con của Mẹ
Đến đây rồi Mẹ đứng nhìn lặng lẽ
Có phải không con bé bỏng của mình?…
Đôi mắt hiền nụ cười quá là xinh
Sao không ra… cứ lặng im nhìn Mẹ!!!
Con yêu ơi về quê nhà con nhé
Tấm hình này Mẹ ẵm bế à ơi
Dù thân con vẫn phiêu bạt muôn nơi
Nhưng con vẫn đời đời luôn bên Mẹ
Mẹ anh hùng con cảm ơn Mẹ nhé
Hiến con yêu để hạnh phúc dâng đời
Chúng con nay được sống cảnh rạng ngời
Nhờ ơn nghĩa tình thương nơi Mẹ cả
Con biết rằng Mẹ cũng đang vội vã
Tìm con mình dấu tất cả niềm đau
Đất nước ta giờ được thắm xanh màu
Ơn của Mẹ ngàn năm sau vẫn nhớ.
12 Người mẹ liệt sĩ vô danh - Vũ Bách Tùng
Mỗi năm tháng bảy lại về
Nghĩa trang sương khói bốn bề giăng hoa
Mẹ lần gậy trúc vào ra
Ngóng chờ mấy đứa con xa chưa về
Chiều nay ảm đạm làng quê
Mưa giăng khắp lối não nề tâm can
Con giờ nằm chốn đồng hoang
Hoặc là hố thẳm hay đang lạc loài
Mưa rơi buốt lạnh hình hài
Nắm xương theo tháng năm dài mục tan
Máu đào xưa mặn đất chan
Rửa hồn nước Việt con mang cho đời
Con đi từ thuở thiếu thời
Chí trai bừng dậy trả lời non sông
Vào ra trận mạc Tây Đông
Tặng xương đất Bắc, máu hồng trời Nam
Tự hào tấm áo màu lam
Vì yêu Tổ Quốc con tham chiến trường
Gan nào thi chí kiên cường
Khi băng lửa đạn khi đường pháo bay
Hồn xanh treo mảnh rừng cây
Ngụy trang ướp xác, bọc thây chiến bào
Cờ tươi thay áo tự hào
Vẻ vang cái chết đi vào sử xanh…
Nằm rừng nhớ Mẹ năm canh
Mẹ nhà nỗi nhớ thương anh khóc thầm
Chiều nay đốt nén nhang trầm
Giữa nghi ngút khói lầm rầm khấn con
Thương thay bao mảnh hồn son
Đêm thu viễn xứ trăng non nhớ nhà
Thương thay những bóng Mẹ già
Mỏi mòn chờ đợi biết là còn không ?
Muôn phương núi thẳm rừng thông
Ơi hồn con Mẹ …Mẹ mong con về
Mưa thu tháng bảy dầm dề
Mộ bia hiu quạnh…Bốn bề…Vô danh…!
13 Mẹ vẫn đợi anh về - Mạc Phương
Anh ra đi khi tuổi đời rất trẻ.
Mẹ chưa một lần được đón nàng dâu.
Có những anh chưa biết mối tình đầu.
Luôn chờ đợi mong đến ngày thống nhất.
Ở nơi xa anh gửi mình trong đất.
Bao năm qua lạnh lẽo giữa rừng già.
Chắc anh rất nhớ muốn gọi mẹ cha.
Muốn đỡ đần khi tuổi già cô độc.
Mẹ thương anh nên ngày đêm vẫn khóc.
Anh ở đâu ? báo cho mẹ đi anh.
Mẹ sẽ đón anh kề cận vây quanh.
Với đồng đội nơi quê nhà yêu dấu.
Anh có nghe rặng tre con sáo sậu.
Thương mẹ buồn sáo hát cho mẹ nghe.
Chiếc võng anh nằm mắc dưới rặng tre.
Mẹ ngày ngày vẫn ru cho anh ngủ.
Dẫu đi xa trái tim luôn ấp ủ.
Hình bóng con ngoan chiến đấu ngoan cường.
Đất nước mình gian khó những chặng đường.
Đã và đang vươn mình dần khởi sắc.
Mẹ nhớ anh buổi chia tay đi giết giặc.
Mỗi ngày qua lại kể chuyện em nghe.
Con trai mẹ dường như vẫn gần kề.
Mẹ rất mong anh trở về bên mẹ.
14 Chuyện về mẹ Thứ - Hồng Ngoãn
Căn nhà nhỏ âm thầm lặng lẽ
Đã bao năm thấy mẹ đợi chờ
Mắt nhìn vào cõi hư vô
Ngồi bên di ảnh thẫn thờ từng đêm
Trong tâm trí mẹ quên sao được
Những năm dài đất nước chiến tranh
Mẹ đưa tiễn bước quân hành
Rồi luôn mong ngóng các anh trở về…
Chợt đau đớn tái tê quặn thắt
Nước mắt nào chôn chặt từng cơn
Bao nhiêu đau đớn căm hờn
In hằn trán mẹ nhăn hơn thuở nào
Con chín đứa ngày nào trông đợi
Chín bát cơm mẹ xới mẹ mong
Hôm nay rợp bóng cờ hồng
Sao con đi mãi mà không thấy về
Bao gánh nặng đâu hề quản ngại
Các con giờ nằm lại nơi đâu ?
Gió sương đã bạc mái đầu
Có người Mẹ vẫn canh thâu đợi chờ…
15 Mẹ Suốt - Tố Hữu
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình
Mẹ rằng: Quê mẹ, Bảo Ninh
Mênh mông sóng biển, lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều, nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
Lấy chồng, cũng khổ con ra
Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa...
Bây chừ sông nước về ta
Đi khơi đi lộng, thuyền ra thuyền vào
Bây chừ biển rộng trời cao
Cá tôm cũng sướng, lòng nào chẳng xuân!
Ông nhà theo bạn “xuất quân”
Tui may cũng được vô chân “sẵn sàng”
Một tay, lái chiếc đò ngang
Bến sông Nhật Lệ, quân sang đêm ngày
Sợ chi sóng gió tàu bay
Tây kia mình đã thắng, Mỹ này ta chẳng thua!
Kể chi tuổi tác già nua
Chống chèo xin cứ thi đua đến cùng!
Ngẩng đầu mái tóc mẹ rung
Gió lay như sóng biển tung, trắng bờ...
Gan chi gan rứa, mẹ nờ?
Mẹ rằng: Cứu nước, mình chờ chi ai?
Chẳng bằng con gái, con trai
Sáu mươi còn một chút tài đò đưa
Tàu bay hắn bắn sớm trưa
Thì tui cứ việc nắng mưa đưa đò...
Ghé tai mẹ, hỏi tò mò:
Cớ răng ông cũng ưng cho mẹ chèo?
Mẹ cười: Nói cứng, phải xiêu
Ra khơi ông còn dám, tui chẳng liều bằng ông!
Nghe ra, ông cũng vui lòng
Tui đi, còn chạy ra sông dặn dò:
“Coi chừng sóng lớn, gió to
Màn xanh đây mụ, đắp cho kín mình!”
Vui sao, câu chuyện ơn tình
Nắng trưa cồn cát Quảng Bình cũng say...